Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Văn Son             |                 www.ninh-hoa.com

NGUYỄN VĂN SON
 

Sinh năm: 04/03/1969.

  Quê quán : 

Phú Diêm, phường Ninh Đa, thị xă Ninh Ḥa,
tỉnh Khánh Ḥa.


Nghề nghiệp :

Cử Nhân Điều Dưỡng
Đơn vị công tác :

Trạm y tế phường Ninh Đa,
thị xă Ninh Ḥa

 

 

Hiện đang sinh sống tại
Ninh Ḥa

 


 

 

 

 

 

 

Cắm hoa trang trí: Lê Thị Lộc

THẰNg ĂN TRỘM

PHẦN 1:

T

 

 

ết con rồng vừa rồi đối với tôi thật vui, nhưng mà cũng thật kinh khủng những điều tôi thấy trước mắt. Trở về nhà sau những tháng dài xa cách, bước xuống ô tô tôi xách chiếc va li đứng ngỡ ngàng trước sự đổi thay của thị trấn. Hồi tôi đi, con đường từ bến xe chạy xuống quốc lộ 1 đâu có rộng như thế. Những ngôi nhà bên đường trước kia cũ kỹ, bây giờ chủ nhân tân trang lại, quét nước vôi xanh đỏ, tím vàng trông thật đẹp mắt. Và những cửa hiệu mọc lên, những bảng hiệu lấp loáng nước sơn mới mọc nhan nhăn:”Pḥng khám bệnh “ của bác sĩ Duy, ”Trúc Cà Phê. Quán cà phê gần tiệm tạp hóa Phương Thảo, ngày tôi sắp đi học, đêm đó tôi cùng Mai hữu Kha ngồi uống cà phê, nghe nhạc. Lúc ấy, cái quán này không có ǵ đẹp và lớn, chỉ vài chiếc ghế mây với mấy người khách ngồi trầm ngâm, lắng nghe tiếng nhạc trữ t́nh từ cái máy cat set phát ra. Giờ đây thay đổi, phía trước trồng dăm ba cây tre thân màu vàng, vươn lên, phía trên là tàn lá tua tủa. Quán có vẻ âm u và kín đáo hơn, bên trong trang trí lịch sự, toàn là những thân tre ghép lại làm tường.

 

 Anh Dơi là bạn thân của anh hai tôi thời học sinh. Hồi c̣n nhỏ tôi thường thấy anh xuống nhà chơi. Lúc ấy anh c̣n trẻ và thật tiếu lâm. Anh hai tôi hái dừa xuống cho anh uống, anh tấm tắc khen dừa ngọt quá đỗi. Và một ḿnh anh uống tới năm trái dừa xiêm. Mỗi lần anh lấy rựa chặt xong, anh nâng trái dừa lên bằng những ngón tay bấu chặt, lên miệng, uống ừng ực. Tôi thích anh v́ anh vui vẻ tiếu lâm. Ba má tôi rất quí anh, mỗi khi anh xuống là bảo anh ở lại ăm cơm.

 Thế rồi anh tôi đi bộ đội. Anh Dơi năm đó tốt nghiệp ra trường và từ đó tôi cũng ít gặp anh. Vài năm sau nghe đâu anh có vợ, sinh một bé gái. Vợ chồng anh sống bằng nghề sửa xe đạp và bán hàng rong.

 

 Hồi tôi học lớp mười, mỗi khi xe tôi hư tôi thường lại cho anh sửa, anh không bao giờ lấy tiền. Lần này trở về đi ngang trước nhà anh. Quán sửa xe đạp không c̣n nữa mà phía trước tân trang lại thật đẹp, nhạc xập x́nh. Tôi nh́n vô th́ thấy anh Dơi ngồi trên chiếc ghế mây, chân gát tréo, trên tay cầm điếu thuốc bốc khói, nh́n ra đường người đi nhộn nhịp với đôi mắt mơ màng. Anh thật sang trọng, quần jean, chiếc áo may theo mô đen hơi rộng; đầu tóc không bù xù như hồi xưa nữa, mà cắt xén hợp thời trang, trông thật ngộ. Anh bây giờ là ông chủ quán cà phê.

 

 Trên con đường đất lởm chởm đá vào làng tôi, hai bên lúa trong thời con gái lên xanh. Làng xóm yên tỉnh quá. Cây thầu đâu to giữa đ́nh khi xưa người ta đồn có nhiều ma quỷ lắm không ai dám chặt, bây giờ chỉ c̣n cái gốc trơ trọi nằm đó. Cái đ́nh mà thưở trước ông bà xây lên để thờ tiền hiền và cúng tuế giờ đây chỉ là đóng gach vụn, thay vào đó là kho chứa thóc khang trang, mái ngói đỏ vạch.

 Khi tôi tới căn nhà thân quen. hàng dừa đằng trước vẫn đứng đó, ŕ rào chào gió mới. Ngọn gió xuân mỗi năm lại thổi về, muôn ngàn đóa hoa khoe sắc. Ở Thủ Đức khi nghe quê nhà có băo, trong giấc ngủ chập chờn, tôi chiêm bao thấy mấy cây dừa bị băo đập tan tành. Nhiều lúc nghĩ lại giấc mơ kỳ dị đó tôi thoáng giật ḿnh.

 

 Má tôi mừng khi thấy con ḿnh trở về. Bà ngồi trước nhà têm trầu. Tôi nhớ trên cái thềm này khi c̣n nhỏ anh em chúng tôi nằm trong những đêm trăng. Mẹ chỉ cho chúng tôi sao vịt, sao công. Mẹ đọc hai câu thơ khi xưa c̣n bé bà đă đọc cho nghe trong những đêm hè trăng sáng :

 

 Đầu con vịt , đuôi con công

Có bà bán rượu, có ông chèo đ̣

 

Đầu con vịt , đuôi con công. Con thấy rồi. C̣n bà bán rượu, ông chèo đ̣ ở đâu?Mẹ giơ ngón tay trỏ lên bầu trời sao chi chít của ḍng sông Ngân. Lâu lắm tôi mới h́nh dung ra được ông chèo đ̣ có cái lưng khom khom, đầu hướng về phía tây. Sau này tôi đọc một cuốn truyện, khi tác giả tả lại sao vịt , sao công, tôi mới biết ông chèo đ̣ mà mẹ tôi kể là sao Thần Nông.

 

Em gái út của tôi thấy tôi về th́ mừng lắm. Em nói:”Ốm quá! Tóc dài, râu mọc chơm chởm trông anh khác quá”

Tôi nói với mẹ rằng bây giờ quê nhà đă khác xưa. Nhiều nhà ngói mọc lên, quán xá nhiều. Nhà tôi kinh tế ngày càng kiệt. Mẹ nói từ ngày con đi, ba lam thợ ngă từ giàn giáo xuống trặt tay, không làm ǵ được. Rồi con heo độc nhất của gia đ́nh lại bị bệnh chết, tiếp sau nữa là lụt băo liên miên. Bầy gà của gia đ́nh cũng bị dịch bệnh chết không c̣n một con. Nghe như vậy tôi thấy xót xa , nghẹn lời, câm lặng một hồi lâu. Tôi học xa nhà là gánh nặng cho gia đ́nh.

 

Em tôi nói mấy ngày nay trộm cắp lắm. Nhà anh L ở thôn Hà Thanh kẻ trôm vào nhà lấy cái ti vi, một cát xet, một đầu máy may;nhà ông Đ ở Vạn Thiện kẻ trộm cạy cửa vô nhà dắt hai chiếc xe đạp, một mô tơ điện dùng để đánh bóng đồ đồng và bắt đi một con chó.

 

Những ngày giáp tết, ai ai cũng lo sửa soạn mừng xuân. Tiếng pháo nổ đ́ đẹt ở xa xa, vọng lại nghe bồi hồi. Tôi ngồi và nhớ lại những kỹ niệm xưa khi tôi c̣n thằng bé. Khi ấy những ngày giáp tết th́ vui lắm, nhất là những buổi chiều xuân có ánh nắng mặt trời trăi rộng trên cánh đồng, nḥe nhoẹt và vàng vọt. Tôi cùng mấy đứa bạn trong xóm nô đùa với nhau trên con đường đất, có lúa xanh hai bên và những bông cỏ mây thật đẹp. Trên trời, từng đám phù du múa lượn, vi vu trong nắng. Chúng tôi ngước nh́n, bẻ roi đánh, đám phù du bay đi xa. Những con én mùa xuân chao lượn trên cánh đồng, thân h́nh chúng mất dần sau những răng cây xa xa, tiếng kêu vít vít của chúng nghe đến yêu đời làm sao.

 

Thôi luyến tiếc làm ǵ nhỉ?Bây giờ tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện kinh khủng ở một ngày giáp tết. Ấn tượng về tên trộm mà người ta bắt được và những người trừng trị hắn không bao giờ phai mờ trong trí óc tôi.

Buổi sáng hôm ấy khoảng chừng 8 giờ. Tên trộm ấy vào làng tôi. Thân h́nh hắn ốm tong, ốm teo, dáng điệu phờ phạt. Hắm mặc áo trắng, sau bả vai mạng một mảng vải lớn. Mặc cái quần jean đă bạc màu, đi đôi dép nhựa gần sứt vai. Ban đầu người ta không để ư tới hắn, v́ cái vẻ tiều tụy đáng thương, hiền lành. Người ta tưởng hắn đi mua hoa v́ khi đi qua những ngôi nhà có hoa nhiều là hắn đứng lại trước cổng rất lâu để nh́n.

 

Hắn đứng trước nhà anh An làm ở văn pḥng ủy ban. Mấy cái áo mới phơi trước nhà làm hắn đứng thật lâu để. Nh́n. trong nhà vắng lặng. H́nh như họ đang làm việc phía sau, chỉ có con chó mực nằm co ḿnh cắn rận, thỉnh thoảng táp ruồi phầm phập. Khoảng cách từ cái áo mới tới chổ hắn không xa, chỉ cần khom ḿnh ẩn dưới hàng bông vạn thọ là có thể lấy được.

 

Thế là hắn đưa mắt nh́n bốn phía xem có ai không. Con đường cũ mà hắn đầu tiên lê bước đi vào chạy hun hút, lởm chởm đá, hai bên hàng duối. Không có ai đi trên con đường này. Cảnh thôn quê êm đềm và tỉnh lặng quá. H́nh như xóm làng ở đây phận ai nấy lo chứ không bao giờ hổ trợ cho nhau.

 

Tên trộm cúi ḿnh xuống hàng bông vạn thọ. Những bông hoa vệt vào mùi hắn tỏa mùi hương dễ chịu, hắn muốn ngửi cái mùi hương ấy thật lâu, nhưng hắn không làm thế, hắn chỉ ngắt một bông hoa rồi lê bước hướng thẳng về mấy cái áo đi tới. Trong nhà con chó mực không hề hay biết, nó vẫn nằm trên thềm cắn rận. Thật là đồ nuôi tốn cơm!

 

 

Xem PHẦN 2

 

 

 

 

 

 

NGUYỄN VĂN SON

9-2013

 

 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Văn Son               |                 www.ninh-hoa.com