![]()
|
|||||||||||||
|
Tiễn khách ra phi trường để về lại New York City. Khách về rồi trả lại căn nhà vắng ngắt, im ĺm như cũ. Cái bắt tay từ giă của anh Dương, chồng Quành (Vân) với lời dặn ḍ:"tôi về sẽ chờ đợi bài mới của xẩm viết". Để rồi về nhà ḷng tôi cứ thôi thúc, ḿnh phải viết cái ǵ đó để đáp lại tấm ḷng của một người đang ái mộ cái văn chương "ba đồng một mớ" của ḿnh đây. Tôi cảm thấy vui vui trong ḷng, viết mà có người đọc th́ c̣n ǵ hạnh phúc bằng.
N hận được thư của anh Thành mời vợ chồng tôi về California dự tiệc họp mặt đồng hương Ninh Ḥa- Dục Mỹ. Ḷng tôi chợt rộn ràng, vui vui trong mấy ngày liền. Tôi theo rù ŕ, rủ rỉ với ông xă, sắp đặt ngày nghỉ để cùng đến thăm bạn bè cũ, thăm người Ninh Ḥa, những người đă quen, những người chưa quen và những người tôi đă và đang ái mộ qua Ninh-hoa.com một lần cho thỏa ước mơ.
Đ ang bàn chuyện lở dở với ông xă, th́ tôi nhận được điện thoại từ New York của Quành, cháu họ của ông xă tôi, muốn đưa chồng và hai cô con gái qua thăm say cú phồ (bà già chồng tôi), thăm súc xẩm (vợ chồng tôi), và thăm Vancouver trong tuần lễ cuối tháng tám này. Tôi chợt lừng khừng lẩm bẩm trong bụng: tại sao có sự trùng hợp như sắp đặt này vậy cà, kẻ muốn đi người muốn đến trong cùng một thời điểm. Đi hay ở cứ làm tôi phân vân với lời dặn ḍ chân t́nh của anh webmaster: "Vợ chồng em cố gắng đến dự tiệc nghen, v́ có rất nhiều người Ninh Ḥa từ thật xa về họp mặt, em đừng bỏ lỡ cơ hội thật vui này nhé".
T ôi c̣n đang ú ớ ngập ngừng th́ chợt nghe tiếng rên hừ hừ của bà già chồng tôi ở trong pḥng. Mẹ già giờ chiếc lá khô trên cành như bị gió bỏ quên, để rồi một ngày ngọn gió vô t́nh thổi qua, chiếc lá khô sẽ rụng và bay biền biệt vào cơi không gian mịt mờ. Đă ba mươi năm rồi, từ ngày chia tay nhau ở trại tị nạn Hồng-kông, bà cháu chưa gặp lại nhau. Có thể cháu c̣n nhớ bà, chứ bây giờ bà già chồng tôi nay đă chín mươi sáu tuổi, sức đă tàn, hơi đă cạn làm ǵ c̣n nhớ cháu ở xa tới thăm nữa. Nhưng thôi đây cũng là cơ hội cuối cùng để một già, một trẻ gặp lại nhau. Phản ứng tự nhiên làm tôi quyết định thật nhanh như không có chuyện ǵ sắp đặt trước đó. Tôi trả lời qua phone: ừ gia đ́nh Quành cứ qua đây chơi đi, mùa hè này chú thím ở nhà chứ không đi đâu hết. Tôi c̣n dặn ḍ thêm: trước ngày đi cháu nhớ phone nhắc chừng, để súc và xẩm ra phi trường đón nghen. Thế là tôi đành gởi thư sorry anh Thành, vợ chồng em sẽ không đến chung vui trong ngày hội ngộ đồng hương Ninh Ḥa- Dục Mỹ được, v́ lư do chuyện gia đ́nh, chắc anh cũng thông cảm cho.
Ô ng bà ḿnh ngày xưa thường hay nói:" ghét của nào th́ trời trao của ấy, nghiệm với cuộc đời tôi thật đúng. Ngày đó c̣n trẻ ở tuổi đôi mươi, tôi ơng ẹo " kén chồng", không chịu người này, khó dễ người kia, không thích lấy chồng Tàu, để rồi cuối cùng, một ngày đẹp trời nọ của năm bảy chín, tôi bỏ ngang cuộc chơi để sang sông cùng ông chồng người Tàu, chính hiệu Nhị thiên đường, (xui thiệt). Tuổi trẻ của tôi ngày xưa hay phá phách, chọc ghẹo thiên hạ, kêu mấy bà người tàu là bà xẩm này, a xẩm nọ, kêu vậy chứ không hiểu nghĩa là ǵ, chỉ biết bà đó nh́n thật giống "tàu" th́ gọi là a xẩm. Sau này về gia đ́nh chồng, tôi "bị" mấy đứa cháu chồng gọi ḿnh là a xẩm (thím dâu). Lần đầu tiên nghe tôi bị dị ứng, cảm thấy ngứa cái lỗ tai khó chịu. Thế mà sau đó nhập gia th́ phải tùy tục, tiếng a xẩm nghe riết năm này qua năm khác, không chịu quen cũng phải quen, an vui tự tại cho sướng cái thân, dặn với ḷng ḿnh đó chỉ là một từ xưng hô trong gia đ́nh, mà dân Ta gọi là thím, dân Mỹ gọi là aunt, dân Tàu gọi là a xẩm thế thôi. Bây giờ th́ tôi tỉnh bơ và vui vẻ chấp nhận ḿnh đây cũng là một a xẩm nhưng một trăm phần trăm gốc "Mít".
R ồi tháng tám đi qua thật nhanh, hai giờ sáng thứ bảy này vợ chồng tôi sẽ đi đón khách từ New York qua Vancouver Canada. Chuyến Cathay Pacific này bay cái giờ ǵ mà tréo cẳng ngổng thiệt, người đi cũng phờ, mà người đón cũng mệt, v́ giờ này là giờ ngủ. Tôi tính nhẩm máy bay hai giờ tới, phải qua customs nếu không bị kiểm tra rắc rối, lấy hành lư xong cũng hơn hai giờ rưỡi, về tới nhà chắc cở ba giờ sáng. Chờ bên kia khởi hành xong, tôi vô check online hy vọng máy bay sẽ không bị delay. Hên quá, trời mùa hè ban đêm êm ả, gió mát trăng thanh như thế này th́ máy bay phải tới đúng giờ thôi. Ông chồng tôi ăn ngủ giờ giấc như cái đồng hồ, nên tới giờ là phải đi ngủ, dặn tôi gần tới giờ nhớ kêu anh dậy, để hai vợ chồng cùng đi đón khách cho vui, ban đêm, ban hôm anh không an ḷng để tôi đi một ḿnh. C̣n tới ba tiếng đồng hồ nữa mới đi ra phi trường, nên tôi thong thả dọn dẹp chuẩn bị hai pḥng ngủ lịch sự để welcome khách.
V ancouver là phi trường quốc tế, nên giờ nào cũng có máy bay lên xuống. Đi đón khách giờ này làm tôi cứ nhớ lại những lần ḿnh về Việt Nam thăm gia đ́nh, máy bay đi Á Châu luôn luôn bay vào ban đêm, để khi tới Việt Nam là ban ngày, gia đ́nh và người thân tiện việc đi đón. Có vài chuyến bay đang tới, nh́n người nào đi ra cũng thấy bơ phờ v́ mất ngủ, ít nói, ít cười. Tôi nh́n vào màn ảnh ti vi, rồi nói với ông xă:"tụi nó tới rồi ḱa anh",cái gia đ́nh có bốn người tóc đen, âm thịnh mà dương suy đang đi ra đó".
N ăm hai ngàn vợ chồng tôi có đi Newyork thăm bà con và bạn bè Ninh Ḥa ở bển. Muổi, con gái chị Lạc có dắt vợ chồng tôi đến tham quan hai ṭa World Trade Center, qua năm sau ngày mười một tháng chín năm hai ngàn lẻ một, hai ṭa cao ốc này cũng như dân nước Mỹ gặp đại nạn khủng khiếp, mà mỗi lần nhắc đến ḷng ḿnh vẫn cứ thấy nhói đau. Chín năm rồi vợ chồng Quành vẫn vậy, không già mà c̣n đẹp ra. Hai cô con gái nay đă ra hai nàng thiếu nữ, xinh xắn, duyên dáng, mặn mà, có nước da ngâm ngâm đen, giống cha mà cũng giống mẹ. Hai cô gái cuối đầu chào vợ chồng tôi:"Hi súc cúng, Hi xẩm phồ", tiếng tàu , tiếng tây hùm bà lằng nhập một nghe thật vui tai, mới đó mà tôi đă lên chức "a phồ" oai hết biết.
R a khỏi phi trường, trời Vancouver đêm nay đẹp tuyệt vời, hơn nửa vầng trăng non mùa Vu lan sắp đến đang treo lơ lững trên bầu trời, như cũng theo chúng tôi về nhà. Vợ chồng Quành cứ khen hoài: khí hậu Vancouver lư tưởng quá, New York năm nay mua hè hết mưa dầm rồi đến nắng gắt làm người ta khó chịu. Tôi sợ khách đói bụng nên muốn đưa mọi người đi ăn cháo khuya cho nhẹ bụng rồi về ngủ. Ngộ thiệt cái nhà hàng tên Number nine nhưng mở cửa phục vụ khách hàng hai mươi bốn trên hai mươi bốn, muốn ăn lúc nào cũng có, ngủ nửa đêm cựa ḿnh thấy đói bụng, chạy tới nhà hàng giải quyết cái bao tử đă làm khó dễ xong, về nhà ngủ tiếp không ai phàn nàn ai hết. Có điều cái tiệm ăn này ở gần nhà, nhưng chưa bao giờ tôi được đi ăn đêm, chắc tại tôi mê ngủ hơn mê ăn), ăn nhiều mau chết. Ở cái xứ giàu có này, không nghe ai chết v́ đói mà chỉ chết v́ ăn quá nhiều. Hôm nay có khách đến giờ này, nên tôi muốn dẫn khách đi ăn đêm và để ṭ ṃ coi họ bán cái ǵ mà suốt ngày, suốt đêm. Nhưng lời đề nghị của tôi khách không tán thành, bảo ở trên máy bay họ đă cho ăn rồi, bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ thôi, (chắc cũng sợ ăn nhiều mau chết như tôi). Thế mà khi về đến nhà, vợ chồng con cái như tỉnh ngủ, cứ đi ḷng ṿng, đi tới đi lui, đi lên đi xuống nh́n trong nh́n ngoài cái "tổ" của vợ chồng tôi, làm tôi phải hối mọi người đi ngủ, kẻo ông mặt trời thức dậy.
T ối hôm qua đi ngủ muộn, nên sáng nay mười một giờ mọi người mới có mặt đầy đủ trong bàn ăn, ăn cái giờ này thật lở cở, sáng không ra sáng, trưa không ra trưa. Một xoang bún ḅ Huế tôi đă lục đục nấu đêm hôm qua để sáng nay đăi khách, ai cũng khen ngon (chắc tại đêm qua đi ngủ đói) nên ai cũng ăn ngon lành, ăn cạn hết nước soup trong tô.
C hương tŕnh hôm nay sẽ dắt khách đi xem Vancouver Chinatown, phố tàu ở đây nhỏ không bằng ở Toronto hay New York. Nhưng tới đây th́ phải đi xem cho biết, tuy nhỏ nhưng nó cũng có cái đặc biệt riêng của cái nhỏ. Đă đến phố tàu mà không mua th́ trong bụng khó chịu vô cùng, phải đóng thuế th́ mới được đi về. Tôm, ghẹ, cá, cua, mực đủ các loại hải sản, rau cải, trái cây Việt Nam một màu tươi rói mời gọi, ông xách, bà xách, con nít xách, cuối cùng chất cho một xe chạy về. Tiện đường ông xă tôi từ phố tàu ghé qua phố tây, đến thăm Stanley park, để nh́n biển, nh́n cảnh thiên nhiên, nh́n cái duyên dáng của Vancouver, nh́n ông đi qua bà đi lại con nít chạy lăng quăng rồi chụp vài tấm h́nh kỷ niệm. Mới đó mà đă hơn bốn giờ chiều, sắp hết một ngày. Tôi hối ông xă đi về để chuẩn bị cho món nem nướng chiều nay. H́nh như món nem nướng lúc nào cũng có trong thực đơn của người Ninh Ḥa khi gặp người Ninh Ḥa. Ăn để nhắc nhở, để nhớ rằng dù ḿnh đang ở nơi nào không phải là quê hương ta, nhưng trong ta vẫn giữ măi một cái ǵ rất thật của quê hương Ninh Ḥa.
K hách đến thăm Vancouver chỉ có một tuần, nên chương tŕnh dày đặc. Ngày mai khách sẽ bắt đầu đi Rocky mountain tour bốn ngày xuyên bang từ British Columbia đến tỉnh Alberta, một ngày đi thăm đảo Victoria, hai ngày ở Vancouver. Mấy ngày đi chơi chung, gần gần đây với gia đ́nh Quành, tôi mới biết anh Dương, ông xă của Quành rất có cảm t́nh riêng với Ninh-hoa.com. H́nh như anh đă đọc văn, thơ và nhớ hết tên các tác giả trong trang web. Anh nói chuyện với tôi như diều đang gặp phải gió, v́ anh biết tôi cũng có viết trong trang này. Tôi hỏi anh sao không viết bài đăng lên? thứ nhất anh là người Bắc, thứ nữa anh nói "hơi nhiều" oops sorry, nên tôi tin chắc rằng văn chương chữ nghĩa của anh phải hay thôi, à quên nữa anh cũng đường đường là một chàng rể Ninh Ḥa, như các chàng rể Ninh Ḥa đă vùng vẫy ngang dọc tạo nên lịch sử trong www.Ninh-hoa.com .
C hiều nay sau bữa ăn cuối cùng, vợ chồng tôi sẽ đưa khách trở lại phi trường. Cái nắng hờ hửng của mùa hè cuối mùa như c̣n đang quấn quít trong cái nắng nhạt vàng của mùa thu sắp về. Chiều nay có bốn người khách giă từ Vancouver để về lại New York City, mang trong ḷng mỗi người một niềm vui riêng, và hẹn sẽ trở lại Vancouver khi nào hai đứa con của tôi cưới vợ, lấy chồng.
|
||||||||||||
|