Cầu Sắt Sông Dinh năm 2000 - Nguyễn Văn Thành
Trang thơ & Truyện của Nguyễn Thị Thu           |                 www.ninh-hoa.com



Nguyễn Thị Thu

Cựu học sinh 
Trung học Đức Linh
Niên khóa 1967-1971

 
  


Hiện ngụ tại Vancouver BC, Canada.
 

 

 

 


Bài Thánh Ca Buồn

{{
{

"Bài thánh ca đó, c̣n nhớ không em.
Noel năm nào chúng ḿnh có nhau."

Tiếng hát của ông xă tôi vừa cất lên đă được một tràng pháo tay nồng nhiệt từ bạn bè thân tặng, rồi như bị thôi miên ai nấy đều ngồi thật im lặng để đưa tâm hồn ḿnh vào từng lời ca tiếng nhạc. Năm nào cũng vậy hể tới mùa Noel, bạn bè họp nhau ăn uống, vui chơi ca hát và h́nh như mỗi năm ông xă tôi đều được bạn bè yêu cầu hát Bài thánh ca buồn, một bản nhạc hay nghe hoài, nghe măi mà lúc nào cũng thấy hay, đặc biệt Bài thánh ca buồn nghe vào mùa Giáng sinh th́ càng nhức nhối tuyệt vời hơn nữa. Hạnh phúc cho những ai biết hát và c̣n sức khoẻ để hát chung vui với đời.

Ngày tháng lướt qua một cái vèo, tính nhẩm đến nay xứ sở cờ lá phong này đă đùm bọc tôi qua mấy chục cái mùa Đông, nh́n một quăng đường dài đă bỏ lại dù có buồn, dẫu có vui đó cũng là kỷ niệm, mà có những kỷ niệm sống để dạ, chết mang theo người ta không bao giờ quên được. Sau những ngày lênh đênh, gian nan, hiểm nghèo vật lộn với thần biển, cuối cùng chuyến tàu định mệnh cũng đến được bến bờ Hong Kong, chuyện vượt biển đă ám ảnh, đă làm tôi khủng hoảng tinh thần lên bờ rồi suốt mấy năm liền tôi đă không dám nh́n lại biển. Sau một năm tị nạn tại đây, gia đ́nh chúng tôi được một nhà thờ Công giáo bảo lănh đi định cư Canada. Nhà thờ này nghèo lắm chỉ bảo lănh độc nhất một gia đ́nh chúng tôi về đây.

Thành phố tuy nhỏ bé chỉ vài ngàn dân nhưng đầy ắp t́nh người, hầu như dân bản xứ đều biết gia đ́nh Việt Nam chúng tôi vừa mới đến định cư ở đây, tuy c̣n một trăm thứ lạ nhưng ngày nào vợ chồng chúng tôi cũng phải tiếp khách, nhận quá đủ thứ lủ khủ, nhiều nhất là quần áo cũ. Đang ở một nước nghèo thiếu thốn đủ thứ từ miếng ăn, cái mặc, được đến đây cái ǵ cũng thấy quư, cũ người mới ta, quần áo c̣n tốt lành, sạch sẽ, thơm tho, đủ kiểu, đủ cở, cái nào mặc vào cũng dài lê thê, rộng mênh mông. Mấy tháng đầu c̣n ở không, tôi đem quần áo ra cắt sửa lại may vá bằng tay, có hôm một bà trong hội nhà thờ đến thăm, thấy tôi đang ngồi cặm cụi may từng mũi kim, bà cười ngây ngất, nói xí xô, xí xào, chắc bà cảm động và phục tôi lắm nên hôm sau bà mang đến cho tôi một chiếc máy may cũ tôi sung sướng vô cùng như cá gặp nước.

Rồi mùa Đông đến, Noel về, tôi được đón mừng Chúa Giáng Sinh lần đầu tiên trên vùng đất Canada này, cái lạnh buốt giá trời Đông ở đây cộng thêm cái nhớ nhà làm ḷng tôi sầu úa, dạ cũng héo hon. Đêm hai mươi bốn, hội đến rước gia đ́nh chúng tôi đi nhà thờ; tan lễ về nhà, đêm đó tôi cứ trằn trọc nhớ nhà bụng cồn cào ngủ không dược, ra pḥng khách bật đèn ngồi viết thư cho gia đ́nh, những lời thư tôi viết như tiếng than vắn thở dài nuối tiếc một giấc mơ xưa.

V́ là người Công giáo nên gia đ́nh chúng tôi mừng lễ Noel thật lớn, mọi thứ, mọi việc phải chuẩn bị cả tháng, nào làm hang đá, nào cây Noel đèn đuốc nhấp nha, nhấp nháy rục rỡ cả một khúc đường, bà con trong xóm ai nấy cũng rủ nhau tới xem vui như cái hội. Năm tuổi, tôi đă được chọn làm thiên thần, Noel năm nào cũng được mang đôi cánh, mặc áo đầm trắng, được các bà soeur vẽ mặt, vẽ mày ai cũng trầm trồ khen con nhỏ giống như búp bê, rồi lớn lên chắc " tội lỗi" nhiều nên tôi bị mất chức thiên thần nhưng cũng c̣n hên được nhận vào ca đoàn, ngày nào cũng hát, chủ nhật nào cũng hát và lúc nào cũng hát hết v́ thế nên người Công giáo chúng tôi phần đông ai cũng biết hát.

Ngày đó gia đ́nh tôi c̣n sum họp đầy đủ chưa ai lập gia đ́nh ra ở riêng, nên năm nào Noel cũng vui tưng bừng, nhà đă đông người rồi nhưng mỗi người đều có bạn để mang về nên nhà lại thêm người càng vui hơn nữa, đi lễ nửa đêm về gia đ́nh quay quần ăn tiệc Reveillon.

Bây giờ sống xa nhà điều tôi mất mát, nhớ nhiều nhất là những buổi cơm với đầy đủ mọi người trong gia đ́nh và các món ăn do má tôi nấu ở nhà, Noel năm nào bà cũng nấu một xoang cà ri gà với nước cốt dừa béo ngậy, nhớ những con vịt tiềm hấp dẫn con nào con nấy bụng nhồi đầy gia vị thập cẩm tiềm với nước dừa xiêm tươi ngọt lịm, nhớ những dĩa tiết canh vịt đỏ tươi màu huyết, màu vàng của bộ ḷng, màu xanh của những cọng rau quế điểm thêm những hạt đậu phọng rang và vài lát ớt đỏ trên mặt mà chưa ăn đă chảy nước miếng.

Có một năm tôi trổ tài nữ công gia chánh, làm một cái bánh kem cho gia đ́nh thưởng thức, tôi nướng bánh, đánh kem pha màu trang trí thành một khúc cây Noel màu chocolate với những dây hồng leo trên thân cây trông thật dễ thương; đêm đó tôi đă được nhiều người khen "con nhỏ khéo tay".

Ngày xưa nhà tôi sum họp đông đủ đầy người, đêm Noel vui vẻ, rộn ràng, nhộn nhịp bao nhiêu th́ bây giờ nhà trống vắng, quạnh quẽ buồn thiu bấy nhiêu. Cái nhà dài như cái gon xe lửa, rộng mênh mông chỉ có ḿnh chị Ba tôi và thằng em út ở, hai chị em đều già như nhau, đêm Noel đi lễ về thui thủi có hai chị em, chị tôi buồn lắm và để bụng đói đi ngủ trong giấc mơ chắc chị đă gặp lại cảnh gia đ́nh sum họp vui vẻ, kẻ đứng, người ngồi rộn ràng tiếng nói, tiếng cười trong bữa tiệc Reveillon thịnh soạn năm nào, nhưng dù ǵ đi nữa chị đă không bị ḷng ray rức, dạ xót xa v́ nhớ nhà, nhớ bạn bè, nhớ quê hương như tôi trong những năm đầu với cuộc sống tha phương.

"Rượu mời ta rót cho ta
Bạn xa chưa đến, bạn gần chưa quen."
                                   Thi sĩ Thanh Nam


Nguyễn Thị Thu
Vancouver, Noel 2006

 

Trang thơ & Truyện của Nguyễn Thị Thu            |                 www.ninh-hoa.com