|

Viết tưởng nhớ người Anh quá cố
Nguyễn văn Thự & riêng tặng
Anh Nguyễn Phước Sơn
Đ ời
người là một chuỗi thời gian đầy cam go và thử thách, tiến tŕnh
trải qua từ lúc sinh ra rồi lớn lên. Có thể nói, tuổi học tṛ là
thời gian ngây thơ nhất, tuổi của mộng mơ, êm đềm, hy vọng và mang
nhiều hoài băo tương lai.
Tôi muốn ghi lại vài nét về cuộc đời vắn số của Anh tôi, người đă
quá văng bảy năm qua. Anh tôi đă để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu
sắc về cuộc đời của Anh nhất là thời Anh c̣n cắp sách đến trường.
Anh tôi là người học giỏi và thông minh nhất trong các anh chị em
tôi. Vốn thân sinh tôi là nghề giáo nên quan niệm chỉ muốn để lại
gia sản cho con là kiến thức, v́ vậy Cha tôi đi làm chỉ mong có tiền
để cho con ăn học thành tài. Qua lời răn dạy và nhắn nhủ của Cha Mẹ,
Anh tôi đă cố gắng học tập và thành danh tên tuổi, ra đời với cấp
bằng Bác Sĩ Nha khoa Quân y. Với thành quả này, Anh tôi đă đền đáp
công lao sinh thành dưỡng dục của Cha Mẹ và ḷng mong mỏi của đấng
Song thân. Cha Mẹ tôi cảm thấy rất vui mừng và hănh diện trong ḷng,
vơi đi phần nào bao nỗi nhọc nhằn mà Cha Mẹ tôi đă trải qua trong
suốt quăng đời làm lụng để nuôi con ăn học.
V ốn
Cha Mẹ với đồng lương đạm bạc, nên Anh tôi đă góp một tay để giúp
tôi những năm c̣n là sinh viên Đại học Sai g̣n. Tiền lương sinh
viên Quân y, tuy ít ỏi nhưng cũng đủ trang trải cho hai Anh em
chúng tôi mấy năm trời học tập.
V ới
cảnh sống xa nhà, anh em tôi luôn đùm bọc và giúp đỡ nhau trong
những tháng ngày sống xa Mẹ Cha.
Công thành danh toại, Anh tôi tốt nghiệp ra trường và phục vụ tại
một tỉnh phía Bắc thành phố Saigon. Rồi một ngày, cuộc chiến lan
tràn đến tỉnh lỵ Anh tôi trú đóng, Anh đă phải chịu đựng mấy ngày
đêm để thi hành nghĩa vụ tải thương chiến trường. T́nh h́nh lắng dịu,
Anh tôi đă chạy thoát về Saigon, rồi cũng như bao sĩ quan khác, Anh
tôi đă phải đi cải tạo một thời gian.
T hế
đời đổi thay, Anh tôi lên đường bôn ba nơi hải ngọai, sống cuộc
đời của kẻ tha hương phiêu bạc.
K hi
đặt chân đến Mỹ, Anh tôi đă cố gắng trau dồi để lấy được văn bằng
hành nghề trở lại. Thật là một chuỗi thời gian dài đầy cam go, khổ
ải và đấu tranh để dành lại sự sống c̣n. Lúc sinh thời Anh thường
khuyên tôi:
'' Sống là phải tranh đấu ''
Đ ến
giây phút nghiệt ngă, Anh đă phải thực sự đấu tranh để mong được
sống. Nhưng ôi thôi, định mệnh an bài, Anh đă ra đi bỏ lại sau
lưng bao nỗi ngậm ngùi tiếc thương của nhiều người thân yêu.
A nh
là một người rất bao dung, rộng lượng. Sau khi ra trường có địa vị
cao trong xă hội,Anh luôn tham gia công tác từ thiện, giúp đỡ
người nghèo khó, lỡ bước sa cơ và luôn có tấm ḷng vị tha, thương
người. Theo Anh, đồng tiền chỉ là cưú cánh, c̣n giá trị phẩm chất
con người mới là trường cửu. V́ vậy Anh đă sống thực cho nội tâm
với những suy nghĩ của ḿnh và lúc nào cũng sẵn sàng cho đại nghĩa.
D ̣ng
thời gian dần trôi, cuộc đời Anh có nhiều buồn vui. Rồi một ngày
tối trời, Anh tôi vĩnh viễn xa rời cơi đời, không một lời từ biệt
v́ chứng stroke.
Từ ngày rời xa quê hương, Anh chưa một lần về thăm Cha Mẹ, thăm quê
Cha đất Tổ, nơi Anh đă từng nương náu để Anh sống lại những ngày
tháng êm đềm của tuổi thơ. Giờ đây Anh đă đi xa, thật xa và măi măi
không bao giờ trở lại ! Và cũng chính giờ đây Anh tôi đă đi vào ḷng
đất lạnh,tuy không phải là ḷng đất Mẹ nhưng là nơi Anh đă nương
náu trong suốt quăng đời c̣n lại của Anh. Tôi đă mất đi một người
Anh kính yêu, Anh Phước Sơn đă mất đi một người bạn quí mến mà từng
đêm Anh Sơn đă thân t́nh đưa lời nhắn tin thăm hỏi. Tôi đa tạ Anh
với tấm ḷng vàng ngọc và hết sức trân quí Anh.
N gồi
tưởng nhớ đến người Anh mà tôi hằng kính yêu và quí trọng, tôi
viết lên những ḍng tâm tư này với khóe mắt lưng tṛng tiếc thương
về người Anh vắn số. Với bàn tay chuyên môn và khối óc minh mẫn
của Anh có thể đóng góp cho đời nhiều hơn nữa những ǵ Anh đă làm.
Tuổi đời Anh c̣n trẻ lắm, sao Anh đành từ bỏ trần gian ra đi vào
thế giới khác để lại bao tiếc thương khôn nguôi, bao nỗi ngậm ngùi
cay đắng cho nhiều người thân hết ḷng thương yêu Anh. Làm sao
không khỏi bùi ngùi, đau xót trước sự ra đi đột ngột và tức tưởi
của Anh. Nh́n cảnh chia ĺa kẻ ở người đi thật năo nuột tâm can,
ḷng tôi đau thương quặn thắt, măi măi không bao giờ được gặp lại
Anh nữa để nghe Anh hàn huyên sự đời dâu bể trái ngang. Ôi, Anh
mất đi cả một bầu trời mịt mù như quay cuồn trong đáy ḷng những
người thân yêu Anh, một nỗi đau thương bất tận dày xéo tâm can,
giọt lệ sầu tuôn, dạ xót xa vô ngần mỗi khi nhắc nhớ đến Anh. Một
người em gái khóc thương Anh vô vàn!
V ới
nén hương ḷng kính dâng đến Anh, nguyện cầu linh hồn Anh siêu
thoát cơi hư vô.

Thi
Thi
(Tha Hương)
CA, cuối Đông 2007
|
|