|
PHẦN 8:
Những
năm ấy nhà tôi ở Ninh Hoà, cha tôi làm việc ở Trung Tâm Huấn Luyện Biệt
Động Quân Dục Mỹ, nên ông đi làm từ sáng đến chiều mới về. Nhưng khi tôi
mới vào học trường Trần B́nh Trọng th́ trưa nào cha tôi cũng về nhà. Chắc
là ông không yên tâm để mẹ tôi một ḿnh trông nom đàn con đă đạt quân số
nửa tiểu đội, mà việc tôi lên bậc trung học là một "sự kiện hệ trọng"
trong gia đ́nh, và thực sự việc học của tôi đă "ngoài tầm với" của mẹ tôi.
Như đă viết trong những trang đầu, cha mẹ tôi khi c̣n ở Hưng Yên là giáo
viên tiểu học, nên rất cẩn thận trong việc rèn chữ, rèn toán, tập làm văn,
và mẹ tôi đă tự kèm tôi học thêm ở nhà. Nhưng bây giờ tôi đă "học cao",
nên hai người băn khoăn lắm trong việc t́m thầy dạy thêm cho tôi. Thời
gian đầu, những buổi chiều tôi không có giờ học ở trường th́ cha tôi "tiện
thể" chở tôi đến nơi làm việc của ông, nhờ "một cậu chuẩn uư mới chuyển
về, trước là giáo sư toán giỏi lắm". Dĩ nhiên là tôi chẳng học được ǵ, và
"cậu ấy" cũng chẳng dạy được ǵ trong khung cảnh mang tính quân sự bận rộn
và căng thẳng!
Mẹ tôi rất lo việc tôi yếu môn toán, "v́ h́nh như nhà ḿnh không ai có
năng khiếu về môn ấy", mẹ thường than thở với cha. Ít lâu sau, bà đă
"tuyển" được người dạy toán cho tôi mà bà rất quư mến, sau này vẫn c̣n
nhắc măi. Anh ấy là một học sinh giỏi của trường Trần B́nh Trọng, học trên
tôi mấy lớp, đă "kèm cặp" tôi rất kỹ. Chẳng bao lâu, từ điểm thi 1 điểm và
đứng bét lớp môn toán, tôi đă vượt lên thứ hạng nhất với số điểm cao tuyệt
đối 20 điểm trong kỳ thi đệ nhị lục cá nguyệt năm Đệ lục, với lời khen của
thầy Nguyễn Đ́nh Diệm: GIỎI, CHĂM, TIẾN BỘ NHIỀU.
Cha mẹ tôi mừng lắm, và kinh nhật tụng mỗi ngày vẫn là : "Con hăy cố gắng
học ........." ! Đôi lần, tôi nghe cha tôi nhắc đến ông ngoại rồi dặn ḍ
mẹ tôi : "Em nhớ chăm sóc con cẩn thận nhé!"
Mẹ tôi rưng rưng không nói, chắc là đang nhớ những năm tháng xa xưa ở Hưng
Yên, khi cả cha và mẹ làm việc dưới sự d́u dắt của ông ngoại tôi: thầy
Hiệu trưởng Phạm Văn Khang.
Kỷ niệm của cha mẹ tôi với ông ngoại :
thầy Hiệu trưởng Phạm Văn Khang
Nói cha mẹ tôi "méo mó nghề nghiệp" cũng đúng, mà nói tôi "số khổ" cũng
đúng! Trong t́nh cảnh ấy tôi c̣n có thể làm ǵ hơn là cắm đầu cắm cổ học
và học... Đến nỗi vào một ngày đẹp trời đầy may mắn, cha tôi đă phải nhắc
nhở mẹ tôi :"Em xem thế nào chứ, con bé học mụ cả người, cũng nên cho con
ra ngoài hít thở không khí trong lành. Một tinh thần minh mẫn trong một
thân thể khỏe mạnh, em không biết sao?".
Đấy là những buổi chiều tôi được cùng với nhỏ bạn Nguyễn Thị Kệ học cùng
lớp, đạp xe lên cầu Bến Gành hóng mát, rồi rủ nhau xuống dưới gầm cầu nơi
có những tảng đá to chồng chất lên nhau, săm soi bắt nghêu dọc bờ sông,
hay nói đúng ra là nhặt vỏ nghêu. Có khi tôi và Bích Ngọc rủ nhau đến nhà
nhỏ Na, chơi ô thang hay nhảy ḷ c̣, u mọi... đùa giỡn chí choé mà mấy lần
chị Nết đă phải giảng hoà, và thường là... bênh tôi. Thỉnh thoảng, tôi lại
được phép theo anh ra tận sông Dinh lội nước, ngắm mây trôi lang thang,
hay đếm những đám lục b́nh tim tím đang rủ nhau xuôi về cầu sắt, nghe gió
ŕ rào thổi trên sóng nước lăn tăn, lơ ngơ không thèm nghe anh nhắc :
"Muộn rồi, về nhà kẻo mẹ lo !".
Rồi một ngày, cha cho tôi làm quen với một cô bạn mới người Sài G̣n vừa
chuyển trường về Ninh Hoà, có cái tên rất đẹp : Dương Lệ Thu. Cha của Thu
là thiếu uư Đan, làm việc trong pḥng cha tôi. V́ nhà Thu ở Dục Mỹ, nên
cha tôi muốn cho Thu ở lại nhà tôi, và về vào mỗi cuối tuần. Thu học cùng
lớp với tôi, tính t́nh thuỳ mị và chăm chỉ, với mái tóc dài và nét mặt dễ
thương, giọng nói miền nam chính hiệu. Cha tôi sắm một bộ giường sắt hai
tầng, chúng tôi cùng học cùng chơi hoà thuận.
Nhà Thu ở chân núi Đeo, gần khu tập bắn. Thỉnh thoảng tôi theo cha đến nhà
Thu chơi, và nhân thể được ông cho tập bắn súng. Theo ư cha tôi, tuy tôi
c̣n nhỏ, nhưng là thời chiến nên cũng cần trang bị một số kiến thức pḥng
thân. Cha cho tôi cầm khẩu súng colt 45 mà ông thường đeo ở thắt lưng, dạy
tôi cách tháo lắp đạn và lên c̣ súng. Đến bây giờ tôi vẫn c̣n nhớ cảm giác
mát lạnh khi cầm trong tay 7 viên đạn 12 ly màu vàng đồng sáng bóng. Và
giây phút mong chờ đă đến : cha đứng sau lưng tôi, ṿng tay phải ra phía
trước cho tôi làm điểm tựa, chỉ cho tôi cách nhắm vào bia và bóp c̣...
bằng cả hai tay. Sức giật mạnh của phát đạn làm tôi bật ngửa vào ngực cha
tôi. Nếu không có ông đỡ chắc hẳn tôi đă ngă xuống đất. Vậy mà tôi không
biết sợ, lại c̣n chu mỏ : "Làm người ta hết hồn!". Cha tôi nháy mắt cười:
"Đúng là con nhà lính!".
Sau giờ "thực tập ở thao trường", chúng tôi đến nhà Thu nghỉ ngơi tṛ
chuyện. Lần nào cũng vậy, má của Thu cũng chuẩn bị sẵn một nồi bắp nóng
hổi rất ngon mà bà vừa hái ở vườn sau. Có lần t́nh cờ nh́n vào nhà trong,
tôi thấy ba của Thu đang nhặt chiếc quần tây Thu thay vội c̣n để bừa trên
sàn nhà, cười cười nói với má Thu :"Em coi, cô hai giỏi như dzầy nè !".
Ngay lúc ấy tôi cảm nhận được niềm yêu thương của ba Thu dành cho con gái,
và sau này tôi dần dần nghiệm ra người cha nào cũng rất yêu thương con gái
theo cách riêng của mỗi người.
Những ngày vui qua mau... mau hơn tôi tưởng ! Một ngày gần Tết, Lệ Thu và
tôi đă xa nhau bất ngờ và măi măi. Ba của Thu mất trong một tai nạn xe hơi
ở đèo Rù Ŕ. Cha chở tôi đến quân y viện Nguyễn Huệ, tôi ngẩn ngơ chẳng
biết nói sao khi thấy hai mẹ con Thu đang gục khóc nức nở bên quan tài của
ba Thu. Ông được đưa thẳng từ Nha Trang về Thủ Đức. Từ đấy tôi không có
tin tức ǵ về Thu nữa. Cuộc đời, gặp nhau t́nh cờ và xa nhau cũng bất ngờ
quá nhỉ !
NHẬT KƯ VIẾT CHO CHA
Ở khu tập bắn núi Đeo hôm ấy, cha con ḿnh đă có những giây phút rất vui
và đầy ư nghĩa phải không? Khi con tựa vào cánh tay của cha để bắn đi phát
súng đầu tiên, con đă cảm thấy rất tự tin. Và khi cha nh́n con cười tán
thưởng, con đă cảm nhận rơ niềm hănh diện trong mắt cha, con đă rất phấn
khích. Có phải những cảm xúc ngày hôm ấy đă bắt nguồn cho khuynh hướng sau
này: thích cảm giác mạnh, thích sự thử thách, thích chinh phục? Điều ấy có
ảnh hưởng tốt hay không tốt cho cuộc sống của con? Con cũng không rơ. Chỉ
biết rằng có một cánh tay vững chăi để cho ta làm điểm tựa, không phải dễ
đâu! Có người t́m cả đời vẫn không được đấy!
Con gái của cha đă rất may mắn, phải không?
Xem
PHẦN 9
Sài G̣n,
tháng 01 năm 2016
Nguyễn Thị Phương Hiền
|