|

 
  
Năm
nào cũng vậy, chiều mồng một Tết, cả nhà tôi lại về Cam Lâm cùng hưởng
những ngày đầu xuân mát mẻ.
Trang trại Cam Lâm đă là chốn đi về của gia đ́nh tôi gần mười năm nay. Nơi
vùng đồi núi Nha Trang này, tôi đă có bao kỷ niệm với anh và các con, sau
này cả với các cháu nữa. Tôi vốn yêu thiên nhiên, c̣n anh thích nếp sống
mộc mạc ở quê, trồng rau, thả cá. Các cháu ngoại về đây như lạc vào truyện
tranh ngụ ngôn, tha hồ chạy nhảy, leo trèo cây bưởi, cây xoài, mít, măng
cầu, ổi, dừa xiêm..., làm quen với các chú gà, thỏ, ngỗng, heo rừng... và
học nghe ngôn ngữ của loài vật. Chúng rất thích gân cổ tập gáy
̣...ó...o... theo các chú gà trống lúc nào cũng dương oai diệu vơ, c̣n
Nana Hiền nếu thích th́ cũng "chỉ được cục tác...cục tác hay là chip chip
chip... thôi" - lời của cháu ngoại Martini B́nh Minh lúc ba tuổi.
Sáng sớm mồng hai, Nana Hiền chuẩn bị cho cháu ngoại Asti "khai bút". Asti
B́nh An hai tuổi rất ham coi sách. Bé cố viết, à quên, vẽ cái ǵ đấy thuộc
trường phái trừu tượng tôi cũng không hiểu nổi, chỉ biết rằng bé bặm môi
như thế là đang rất cố gắng làm vui ḷng tôi. Tôi chạnh nhớ những cái Tết
đă lâu hơn 50 năm, cha tôi chọn giờ tốt và đích thân chuẩn bị cho tôi khai
bút. Tôi đă nắn nót viết bốn chữ "An Khang Hạnh Phúc" và đứng lên hai tay
đưa cho cha tôi trong ánh mắt "ngưỡng mộ" của mẹ và các em.

Những ngày ấy xa quá rồi nhỉ! Ô không, vẫn ở quanh đây thôi - Cảm giác ấy
rất rơ trong ḷng tôi trên đường về quê hương Ninh Hoà những ngày đầu xuân
Đinh Dậu.
Mồng một Tết cha, mồng ba Tết thầy. Như đă hẹn trước với chị Ngọc Hương,
tôi hân hạnh được chị mời đến nhà sáng mồng ba để chúc Tết thầy Nguyễn
Xuân, là thân phụ của chị.
Khi tôi về Ninh Hoà năm 1960, đầu tiên học trường Minh Hương ở cầu Gỗ, và
tiếp theo học lớp nhất trường Tiểu học Ninh Hoà, tức trường Tiểu học Pháp
Việt. Tuy thầy Xuân không dạy tôi, nhưng thầy là vị thầy cuối cùng c̣n lại
của thời ấy - thầy là h́nh ảnh của ngôi trường cổ kính đă khắc sâu trong
tâm khảm của tôi với bao kỷ niệm măi măi không quên.
Năm nay thầy đă ngoại 90, tinh thần vẫn minh mẫn và t́nh cảm tràn đầy. Tôi
chỉ được tṛ chuyện với thầy khoảng nửa tiếng, nhưng thầy đă cho tôi những
cảm xúc rất sâu sắc. Thầy đă rất vui, và có lúc mủi ḷng rưng rưng nước
mắt... Ôi những vị thầy cô giáo của chúng ta, những bậc trưởng thượng tuổi
trên dưới 90, đă vui mừng biết bao khi các học tṛ đến hỏi han, thăm
viếng.
Tôi không thể diễn tả rơ cảm xúc của tôi, chỉ xin trích lại một đoạn cảm
nghĩ trong status đă share của anh Việt Hải: "Tôi chỉ ân hận về những
chuyện ḿnh chưa từng làm, chưa kịp làm, hay chưa dám làm, không ân hận về
những chuyện ḿnh đă làm!"
Lần sau, lần sau... rất có thể sẽ không bao giờ đến!!!
Cùng chung ḍng cảm xúc ấy, chị Ngọc Hương cho biết, nhiều học tṛ của
thầy Nguyễn Xuân đọc status của tôi trên Facebook, biết thầy c̣n sống, đă
đến thăm hay điện thoại chúc Tết thầy, có người ở tận Canada, Mỹ... với
ḷng cảm kích vô bờ. Thầy đă rất hoan hỉ và hạnh phúc.

Sau đó, tôi theo chị Mai Hưng Hồng đến thăm cô Hồ Thị Bạch Liên, cùng với
các chị Bê, chị Kẻo, Chúc, Dũng, Ngọc Hương, Ngọc Ánh, chị Biên Lại (vợ
anh Nguyễn Đẹp đă mất). Cô Bạch Liên khi xưa dạy chúng tôi môn Vạn vật,
giờ tuổi đă 80, vẫn minh mẫn tươi vui, phong cách thư thái, thân tâm an
lạc.

Tiếp theo chúng tôi đến chúc Tết thầy Vơ Hữu Hạ, tiếc là thầy đi vắng.
Thăm thầy rồi thăm bạn, đến nhà chị này dắt đến chị kia, ghé đón em Hà
Ngưu (vợ anh Nguyễn Ái đă mất). Thế là "mười cô trên một chiếc taxi", cùng
đến chúc Tết chị Lưu Thị Nhiên, chị Nguyễn Thị Ty...
Chị Nhiên khoe bánh tráng Ninh Diêm ngon lắm, cuốn với củ kiệu, chấm nước
mắm dầm trái ớt xiêm, ăn hoài không chán. Uống chút rượu nếp ngà ngà, các
chị say sưa kể chuyện hồi đó, rồi chuyện bây giờ. Những t́nh cảm chân
thành mộc mạc các chị trao cho nhau và trao cho tôi, gợi lại bao hoài niệm
êm đềm.
Tôi bước ra ngoài đi dạo giữa những cội mai già, lan man nhớ... Sáng hôm
ấy, mùa xuân Ninh Diêm lất phất mưa, tôi nghiệm ra ḿnh yêu Ninh Hoà lắm,
từ cảnh sắc đến con người, và nhất là các chị quê tôi. Tại sao thế nhỉ?
Tôi tự hỏi và có ngay câu trả lời. Thế nhưng những lời thương cũng không
dễ nói, có ai hỏi tôi cũng không thể đáp lại bằng lời. Mới đây lại có
người hỏi: "Sao Hiền thương các chị nhiều thế?". Tôi cười thầm nghĩ, có lẽ
t́nh cảm ấy đă hoà quyện với t́nh yêu quê hương, mà trường xưa và thầy bạn
cũ là khu vườn thần thoại tôi luôn mong ước được về.

Cũng một sáng sớm đầu năm nay, chúng tôi rủ nhau thăm anh Phan Được, có
đ́a cá ở thôn Tam Ích, xă Ninh Lộc. Nhà anh đến bằng ghe, theo một lạch
lớn dẫn ra cửa biển phía chân đèo Rọ Tượng. Mặt nước phẳng lặng trong
xanh, xa xa nhấp nhô những rặng núi lẫn với đám mây trắng bồng bềnh. Trước
phong cảnh sơn thủy hữu t́nh, các chị nhắc lại chuyện xưa, những kỷ niệm ở
đảo B́nh Ba nơi các chị Chúc, Ái Kiều... đă từng dạy học năm 72, 73... và
cũng là nơi những chàng lính biển thuộc Duyên đoàn 26 thường xuyên neo
bến. Các chị cũng nhắc những lần "đi ghe thành và không thành", những
người bạn đă ra đi lâu quá rồi chưa thấy quay lại thăm quê, cả những người
bạn đă ra đi măi măi. Tôi thầm nghĩ, giá có anh ấy cùng đi chơi chuyến này
th́ vui biết mấy! Gió mát lồng lộng, thổi đi một thoáng buồn bâng quơ.
Mời
Xem VIDEO
Đă đến bến, anh Phan Được chờ sẵn trên bờ đón bạn. Đường về nhà anh, men
theo bờ đ́a bờ ruộng ngoằn ngoèo. Chúng tôi nối đuôi nhau chơi tṛ rồng
rắn lên mây, chốc chốc tạm ngừng để chụp ảnh.
Nhà anh, đúng là "một túp lều tranh hai quả tim vàng". Ngay nơi đây, ngay
túp lều này, giữa chốn hoang sơ, chúng tôi thấm hiểu thế nào là ấm áp t́nh
bạn. Hai vợ chồng anh đă đón tiếp chúng tôi chân t́nh thiết tha, khắc sâu
vào ḷng tôi những h́nh ảnh tươi đẹp nhất mùa xuân năm nay.
Càng vui hơn, khi tôi được anh chị cho ưu tiên xuống đ́a bắt cá, v́ biết
tôi rất thích tṛ này và có tài bắt cá một tay.

Chiều về, chúng tôi đến viếng chùa Viên Ngộ ở Lạc An, bên kia đèo Bánh Ít.
Thầy Ngộ Tịnh trụ tŕ chùa xưa là chú tiểu Lê Thâu học chung từ năm đệ
thất trường Trần B́nh Trọng. Thầy ra cổng Tam quan đón bạn, mời vào sân
sau ăn mứt uống trà, hàn huyên ôn lại những kỷ niệm thuở cùng nhau cắp
sách đến trường.
Tôi dạo chơi trong vườn chùa rạng rỡ màu hoa mai, hoa cúc, hoa sứ... Một
chú gà trống "tu" tại chùa hơn ba năm nay, rất thân thiện và hiếu khách,
đă đồng ư chụp chung với tôi một kiểu ảnh mang ư nghĩa một năm Đinh Dậu
tươi vui. Tấm ảnh này đă được anh Webmaster cho xếp đồng hạng trong mục
Tranh Gà của Đặc san Xuân - Thật hân hạnh quá!

Trên đường về, đến thăm trường xưa, trường tôi bao năm vẫn không thay đổi,
phải không? Vẫn hàng chữ Tiên học lễ, hậu học văn, vẫn những dăy pḥng học
h́nh chữ U sân trước, vài pḥng học nhỏ sân sau. Bụi mưa nhè nhẹ làm
trường tôi hơi ẩm lạnh và ḷng tôi cũng hơi ẩm lạnh, lại càng nhớ hơn và
nhớ rất nhiều những ngày vui thời thơ ấu ở vùng đất Ninh Hoà - vùng đất
tôi đă quá yêu thương và sẽ yêu thương măi măi.

  

Ninh Ḥa,
đầu Xuân Đinh Dậu
Nguyễn Thị Phương Hiền
|