Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Ngọc Lan            |                 www.ninh-hoa.com

Nguyễn Thị Ngọc Lan
Bút hiệu:  Ngọc Lan

***

Cựu hs trường Trung Học Trần B́nh Trọng, Ninh Ḥa niên khóa 1968-1975.

Hiện đang sống ở Xă
Ninh Xuân, Thị xă Ninh Ḥa,
Khánh Ḥa

 

 


 

 

 

 

 

Mối T́nh Đầu Và Chuyện Đời Tôi


Ngọc Lan

 

 

 

- Tôi cúi đầu trước hương linh của Ba, người đă yêu thương tôi nhưng đă vội vă ra đi để không được d́u dắt, giúp tôi vượt qua những sóng dữ của cuộc đời.

- Tôi cúi đầu trước hương linh anh, người chồng đă thương yêu tôi nhưng không cùng tôi đi tiếp trên con đường.

- Tôi cúi đầu tạ lỗi mẹ v́ đă viết lên câu chuyện này.

 

Tiếp theo PHẦN 9

 

PHẦN MƯỜI:

 

Anh mất vào một buổi tối giữa tháng giêng âm lịch tại bệnh viện tỉnh Daklak. Trước đó vài giờ, khi anh đang c̣n nhận máu từ những đứa học tṛ hiến cho anh th́ vị Bác Sĩ trực tiếp cho anh đă gọi tôi ra ngoài hành lang hỏi nhỏ:’ Chị đă có con trai chưa?” Tôi trả lời:” đă được hai cháu trai”. Ông nh́n tôi, giọng nhỏ lại:” Vậy là tốt rồi, bệnh anh nặng lắm, bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, không qua được đâu…

 

     Nghe vậy tôi chỉ biết ngồi gục xuống ôm mặt khóc… Trở vào pḥng ngồi bên cạnh nh́n anh thoi thóp thở, tôi cứ ôm lấy đôi chân gầy guộc, xanh xao của anh như muốn níu giữ anh ở lại với tôi, với hai con trai. Tôi xin anh đừng bỏ tôi, bỏ hai con mà đi – Tôi yếu đuối quá, cần anh che chở biết bao. Hai con tôi c̣n thơ dại quá, cần anh nuôi nấng, dạy dỗ mới khôn lớn nên người. Bón cho anh từng muỗng sữa rất nhỏ mà anh vẫn nuốt thật khó khăn. Nước mắt anh chảy dài trên gối và nước mắt tôi th́ rơi từng giọt trên ngực anh.

 

     Bác Sĩ bước đến bên anh, tôi nh́n ông với ánh mắt van lơn khẩn cầu nhưng chỉ được đáp trả lại bằng tia nh́n ái ngại – Rồi anh sờ soạng cầm lấy hai bàn tay tôi bóp chặt như muốn dồn vào đó tất cả sức lực c̣n lại của ḿnh. Giọng anh lạc hẳn đi:”Em gởi D. cho chú B. dạy nghề. Anh sợ em nuôi không nổi – Tội em quá!...”Rồi bàn tay anh lơi dần, mắt khép kín và cả đôi chân anh nữa. Tất cả đă vội vă ra đi thật lạnh lùng, không chút tiếc thương dù tôi và hai con đă gh́ chặt anh, đă kêu tên anh bằng vạn ngh́n lần. Nhà tôi quá chật chội không thể tổ chức tang lễ cho anh được nên quan tài phải đặt ở nhà Mẹ ruột anh – Tôi trở thành người đàn bà góa bụa năm 38 tuổi…

 

     Sau đám tang anh một tuần tôi lại phải lao vào công việc. Đau đớn và thương tiếc chồng cũng đành nén ḷng lại để kiếm đồng tiền nuôi hai con và trả nợ, cuộc đời cơ cực cứ vậy mà trôi đi. D. con trai lớn của tôi phải nghỉ học để đi học nghề, đau ḷng lắm nhưng đành phải vậy thôi. Tôi thật sự bất lực, để kiếm đồng tiền nuôi con ăn học, nước mắt chỉ biết nuốt vào trong nh́n con mới mười lăm tuổi phải vào đời để kiếm miếng cơm.

 

     Tôi không c̣n để ư ǵ về mọi chuyện chung quanh nữa. Công việc bắt đầu từ sáng sớm và kết thúc vào 9 giờ tối hàng ngày. Ban ngày tôi nấu chè bán cùng các loại nước giải khát và đồ tạp hóa. Hàng ǵ bán được tôi cũng gom góp mua về bán – Đêm đến tôi làm bánh để sáng sớm hôm sau đạp xe đi bỏ khắp nơi.

 

     Khổ cực đến nỗi tôi không c̣n nhớ chuyện ǵ đă xảy ra trong cuộc đời ḿnh hơn hai mươi năm qua. Không có thời gian để nhớ về thân phận ḿnh, để nhớ về những ngày xưa rằng tôi đă có một thời đi học vui đùa cùng các bạn, đă có một t́nh yêu đầu đời. Thậm chí tôi cũng quên luôn ḿnh đă từng có chồng, có một gia đ́nh êm ấm, quên luôn những khổ đau tôi đă trải qua, v́ chính thời gian này là thời kỳ bi đát nhất trong đời tôi.

 

     Một điều kỳ lạ nhưng may mắn đă xảy ra. Vào đúng ngày măn tang anh T. mới sáng sớm, bất ngờ L (em chồng tôi) đă chạy qua nói với tôi:

 

- Chị L. ơi! đêm qua em nằm mơ thấy anh T, về khuôn mặt buồn bă nói với em là đừng đ̣i lại số vàng đă cho anh chị mượn, anh xin cho chị v́ biết chị trả không nổi – Sáng nay em ra mộ thắp hương trả lời là em đồng ư rồi – Thôi chị đừng lo nữa, em cho chị để nuôi cháu.

 

    Nghe L. nói tôi mừng rỡ, nước mắt chảy dài nghẹn ngào không nói được lời cảm ơn. Vậy là tôi bới đi một nỗi lo – Tôi biết ơn L. vô cùng.

*

*  *

      Sau hai năm học nghề D. bắt đầu kiếm được tiền giúp đỡ Mẹ và em. Tôi sung sướng khi con tôi đem đồng tiền đầu đời của nó kiếm được đưa cho tôi –“Con đă trưởng thành rồi, Mẹ mừng lắm!”. Tôi xúc động nói với con như vậy. Con trai tôi đă lớn, chững chạc, hiền lành và giống ba như đúc. Tôi không phải làm công việc của người đàn ông nữa, không phải leo lên mái nhà để thay những viên ngói bị bể hay đóng những cây đinh để treo hàng hóa. Tôi sung sướng nh́n con làm những việc mà trước đây tôi phải gánh vác thay chồng.

 

     Vất vả để nuôi con, thân xác hao ṃn, nhan sắc cũng úa tàn theo – Tôi đóng chặt cửa trái tim ḿnh như sợ sẽ bị ai biết được nó đang cô đơn mà gơ cửa. Nhiều người đàn ông nh́n ngó, đánh tiếng. Trong số họ cũng có vài người không vướng bận gia đ́nh kinh tế khá giả nhưng tôi không màng. Tôi đă có hai con trai và đó là chính cuộc sống của tôi. Con tôi ngày càng khôn lớn và tôi cảm thấy được bảo vệ, chở che – Tôi ấm ḷng, hạnh phúc trong cảnh mẹ góa con côi, luôn cầu mong sao quăng đời c̣n lại được b́nh yên, may mắn.

 

     Đời tôi đă một lần tai tiếng rồi. Tôi không muốn điều này xảy ra lần nữa nên rất nghiêm khắc với bản thân ḿnh trong lời ăn tiếng nói. Vậy mà chuyện cứ xảy ra.

 

     Một ông khách thường dẫn cậu con trai 3 tuổi đến quán tôi mua kem và lần nào cũng chọn kem nhăn hiệu “Ngọc Lan” chứ không chọn loại kem khác.

     Vậy là, một buổi tối, khi chuẩn bị đóng cửa quán th́ từ bên kia đường tôi nh́n thấy vợ chồng ông khách nọ đang giằng co, lôi kéo nhau giữa đám đông vây quanh. Giọng người vợ gào to:

 

- Tối nào ông cũng đi mua cho bằng được kem “Ngọc Lan” nghĩa là sao? Chồng nó mới chết mà ông đă chết mê chết mệt rồi phải không?

      Tôi c̣n chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện thế nào th́ X. em chồng tôi ở bên cạnh chạy sang kéo tay tôi:

- Chị cứ dọn dẹp đóng cửa đi ngủ đi… Em phải ra nói cho bà ấy biết chứ không khéo chị mang tiếng.

     Th́ ra bà ấy cho rằng ông chồng mê tôi nên cứ đến quán để mua loại kem có tên giống tôi. Oan cho tôi là hể cứ thấy chồng mua kem nhăn hiệu Ngọc Lan mang về bà ấy lại nghĩ ông ta đến quán tôi để mua – Bà ấy không biết là rất nhiều quán bán loại kem này, ông ta có thể mua ở quán khác, chẳng hạn như tối nay.

 

     Cuộc sống cứ trôi đều không nghỉ ngơi, tôi cũng vậy, cuộc sống cuốn tôi đi với những tháng ngày cực nhọc, buồn tủi….Tôi không c̣n nhớ ai và cũng không muốn nhớ về ai – Cho đến một ngày, tiếng chuông điện thoại reng và giọng nói nhẹ nhàng từ đầu giây bên kia:

 

- Ng.L. phải không? M.Ng.đây.

 

     Cảm giác của tôi lúc đó như một người bị lôi ra từ khỏi bóng tối. Nước mắt từ bấy lâu tôi nuốt vào trong giờ có dịp tuôn trào. Tôi khóc thật nhiều v́ tủi thân. M.Ng.nói mọi người đều rất muốn biết về tôi, biết tôi đang có cuộc sống cơ cực th́ bạn bè đă có ư chung tay giúp đỡ. Vài ngày sau tôi nhận được từ M.Ng. số tiền 1400 USD. Với tôi, lúc ấy số tiền đó là rất lớn, sẽ giúp tôi giải quyết được nhiều việc. Cuối cùng nghe theo lời hai vợ chồng quen thân hay lui tới gia đ́nh tôi lúc anh T. c̣n dạy học, tôi góp vốn với họ để đặt lồng, mua giống cá ch́nh về nuôi ở một con đập cách xa 2 km.

 

     Họ nói rất nhiều về cái lợi sau thu hoạch. Một người phụ nữ đơn độc, yếu đuối và dễ tin người như tôi, dễ mềm ḷng trước những lời ngon ngọt của đôi vợ chồng kia.- Tôi vẫn nghĩ họ là người tốt, biết rơ hoàn cảnh Mẹ góa con côi lại quá vất vả nên muốn tạo cho tôi cơ hội – Tôi đâu ngờ rằng họ lợi dụng ḷng tin của ḿnh để lừa gạt tôi. Tôi gật đầu đồng ư, giao nhiệm vụ cho D. , con trai tôi mỗi tối dù có mưa băo cũng phải ngủ lại tận nơi để trông coi cá, c̣n lại mọi chi phí họ sẽ ghi chép, tính toán – Tin họ nên tôi không bao giờ xem qua sổ sách ghi chép, vả lại tôi cũng không có một chút thời gian rảnh, tôi quá tất bật với công việc hằng ngày.

 

     Một năm sau, đúng thời điểm thu hoạch cá th́ rớt giá. Cái được của tôi là ¼ số vốn đă bỏ ra kể cả công sức cả năm trời của D. Tôi chỉ biết im lặng mà đau đớn, đắng cay cho ḷng dạ con người. Số tiền của M.Ng giúp tôi xem như mất trắng.

     Sau này tôi có viết thư xin lỗi M.Ng. v́ đă không đáp lại kỳ vọng của bạn bè. Tôi không c̣n tin tức của M.Ng từ đó. Chán nản cho cuộc đời của ḿnh chỉ toàn gặp những rủi ro, bất hạnh, tôi chẳng c̣n một niềm tin nào trong cuộc sống. Tôi làm việc như một cái máy hết công suất, cố dùng sự bận bịu, vất vả để quên đi nỗi đắng cay của số phận … Có những đêm mệt lả, người tôi thiếp đi – trong mơ màng giấc ngủ hiện về những ngày tươi đẹp hiếm hoi của đời ḿnh.

 

     Tôi mơ thấy Ba chở tôi đến Đài phát thanh Huế, nơi Ba làm việc. Tôi đứng đằng trước hai tay vịn vào ghi đông. Ba ngồi trên xe hai đầu gối kẹp giữ tôi lại, vừa chạy vừa cuối xuống hôn lên tóc tôi.

     Tôi mơ đang chơi cờ cá ngựa cùng anh Trí. Mơ những đêm trăng lẽo đẽo theo anh đi dọc con suối, tay cầm giỏ đựng cá, hai vợ chồng vừa đi vừa hát nho nhỏ.

     Tôi mơ về mối t́nh đầu vung dại, miệng mỉm cười và đôi mắt nh́n nghiêng của anh. Mơ thấy anh băng nhanh qua hành lang lớp học quay nh́n tôi…và mất hút sau cánh cổng trường.

     Tôi mơ cùng bạn bè tung tăng ngoài cửa lớp, mơ điệu múa quạt Vọng cố đô.

      Tôi mơ nhiều lắm để rồi khi tỉnh giấc những giọt nước mắt chảy dài. Và như vậy tôi cứ mơ và mơ – Những giấc mơ an ủi tôi, đem lại hơi thở cuộc sống cho tôi sau những giờ mệt nhọc – Giấc mơ cho tôi thêm nghị lực sống.

 

     Và rồi một ngày cuối thu năm 2000 đang loay hoay công việc th́ tiếng chuông điện thoại réo vang. Tôi lừng khừng định rửa cho xong mấy cái ly nhưng tiếng chuông dồn dập như thúc hối khiến tôi phải dừng tay:

- A.lô….

- A.lô….

- “….Tôi ước ao được nói với những kỷ niệm của ngày xưa cũ rằng…..”

- Tôi xin lỗi, ai vậy?

     Im lặng rồi cúp máy. Tôi đứng bần thần suy nghĩ không hiểu ai đă đọc đoạn văn nghe thật quen nhưng tôi vẫn không nhớ ra, Ừ, thôi th́ có thể một ông nào đó rảnh rang trêu chọc cho vui.

     Tôi quên hẳn cuộc gọi đó, tiếp tục công việc hằng ngày của ḿnh. Quang, con trai út tôi đang phụ Mẹ để nước sirô vào những túi nylon nhỏ, cột lại rồi đem bỏ vào tủ lạnh cho đông cứng để chiều tôi giao cho mấy người bán lẻ ở trường học - C̣n tôi chuẩn bị ba ḷ than đỏ rực để nướng bánh đem bỏ chợ - Công đoạn xay bột, bào dừa, đánh trứng tôi đă làm xong từ 5 giờ sáng – Giờ là lúc tôi phải “đánh vật” với một thau bột to và cái nóng của ba ḷ than dưới chái bếp thấp lè tè cho đên gần trưa mới xong.  

 

     Cuộc sống của tôi không có ngày Chủ Nhật “một ngày như mọi ngày”, kể cả những ngày lễ tết vẫn thui thủi một ḿnh kiếm cái ǵ để sống, nuôi con.

 

     Một tuần sau tiếng chuông điện thoại lại đổ vang trong lúc công việc dang dở như lần trước – Tôi lẩm bẩm :”cũng cái ông đó chứ không ai”. Nói vậy nhưng như có điều ǵ thôi thúc tôi đến bên điện thoại:

- A, lô.

Im lặng, tôi nghe tiếng thở nhẹ trong ống nghe

- A, lô.

- Ng.L. L, phải không?

 

     Hai chân tôi chôn chặt, toàn thân cứng đờ, mười đầu ngón tay như có gịng điện chạy qua, tôi không c̣n cầm nổi cái ống nghe nữa, bàn tay tôi rơi xuống mặt bàn cùng với nó và tôi nghĩ tim tôi đă ngừng đập mất rồi. Khó khăn lắm tôi mới cầm được ống nghe đưa lên.

- Anh phải không?

- Ừ, anh đây

     Tôi nói như thổn thức

- Sao anh biết số điện thoại của em?

- Anh biết qua một người quen. Anh xin lỗi, người cho anh biết số điện thoại không muốn anh nói cho em biết là ai, có lẽ người ấy ngại…L. đang bận phải không?

- Dạ, cũng bận nhưng ḿnh nói chuyện với nhau được mà anh.

- Vậy giờ nào, ngày nào trong tuần em rảnh?

- Khoảng 5 giờ chiều, anh

- Vậy chiều mai, 5 g anh gọi cho em nghe

- Thôi bây giờ nói chuyện luôn đi. Mai em bận rồi. 

 

 

 

Xem PHẦN 11

 

 

 

 

Nguyễn Thị Ngọc Lan

5/2012

 

 

 

 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Ngọc Lan            |                 www.ninh-hoa.com