Lời người viết:
Kính tặng Anh Chị ĐẶNG KIM QUY. Người đă t́m kiếm và
giúp đỡ cả gia đ́nh Em. Khi c̣n ở Việt Nam cho đến ngày lên đường sang
Hoa Kỳ. Đây là câu chuyện thật. Anh Chị là Ân Nhân của gia đ́nh chúng
tôi.
TẬP 2:
Phải diễn tả cảm xúc của tôi, như thế nào đây ? Cứ nghĩ đến
thời gian từ 1975 đến 1983 là 8 năm. Thời gian không ngắn, để dễ làm
nản ḷng người. Biết bao nhiêu thư từ, gửi về t́m kiếm ?
Tôi đă nhắc đi nhắc lại, nhiều lần, câu chuyện này với anh
chị. Anh cười rạng rỡ :
_ Có công mài sắt, có ngày nên kim mà !
Ḷng bồi hồi xúc động. Cái may mắn quá lớn, đến với gia
đ́nh tôi từ đó. Thật vô bờ !
Tôi đi làm, gặp Phi, bạn gái thêu cùng khung, tâm sự. Phi
cũng vui lây với niềm vui của tôi, lúc bấy giờ.
Sau năm 1975, xă hội đă thay đổi. Cảm giác " Hụt Hẩng "
trong tôi. Chồng bị trong tù cải tạo. Một nách 3 đứa con dại. Cái cảm
giác Vừa làm Mẹ, Vừa làm Cha. Thật thấm thía ! Cháu lớn nhất mới vào
lớp Mẫu giáo. Những suy nghĩ trái ngược nhau, cứ xâm lấn tâm hồn tôi.
Phải lăn lộn kiếm sống, cho bản thân ḿnh và các con nữa.
" Ba đă không có một bên, Mà Mẹ lại xuôi ngược, kiếm ăn.
Không có ở nhà". Th́ các con làm sao nên người, cho được. Tôi nghĩ,
con người không phải được sinh ra, tự lớn lên như cây cỏ dại. Mà phải
được dạy dỗ, chăm sóc tốt nữa. Th́ mới thành người có ích cho xă hội
được. Ư nghĩ đó, làm tôi giùn bước !
Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa. Cũng không được nản ḷng.
Cũng nhờ vào T́nh Yêu và Hạnh Phúc gia đ́nh. Chúng tôi đă cố gắng vượt
qua biết bao khó khăn, gai góc ấy của cuộc đời. Cái chính là đưa con
vào đời, bằng hạnh phúc gia đ́nh, t́nh yêu thương. Cộng thêm vốn kiến
thức có được. Chúng tôi đă dành cho các con. Một tài sản vô bờ. Nghĩ
đến đó, ḷng tôi cảm thấy thanh thản lạ lùng !
Thời gian này chồng tôi làm trong một Hợp Tác Xă cưa gỗ.
Mỗi tuần 2, 3 lần, ngoài mua mạt cưa về nhà, dùng nấu bếp. Chúng tôi
cũng kiếm được vài nhà, anh chở về bán cho họ. Chúng tôi vẫn vui với
hạnh phúc nhỏ bé của ḿnh.
Chúng tôi liên lạc ngay với anh Quy. Từ đó, một năm 4 lần,
anh chị gửi về cho tôi 4 gói quà. Mỗi gói 2 pounds. Không những quà
thôi, Mà c̣n gửi thư an ủi, khích lệ tinh thần nữa. Thật đáng trân
trọng biết bao !
Anh chị biết rơ, hoàn cảnh chúng tôi lúc bấy giờ:
_ Anh chị muốn giúp cho gia đ́nh Em nhiều hơn. Gói quà 2
pounds như thế. Chỉ để làm quà cho vui mà thôi. Em có nhà ai quen,
đáng tin cậy ở Sài G̣n. Anh sẽ gửi về nhiều hơn. Giúp gia đ́nh Em được
nhiều hơn.
Sau đó, anh chị gửi những thùng quà lớn hơn. Chúng tôi vào
Sài G̣n, lănh ở phi trường Tân Sơn Nhất. Thời kỳ này, bọn kiểm hàng ăn
chận, ăn bớt, trắng trợn. Cộng thêm bọn đầu nậu, con buôn, ép giá.
Cuối cùng, thùng quà chẳng c̣n lại bao nhiêu. So với đồng tiền, công
sức và tâm huỳết mà anh chị đă gửi về.
Từ đó về sau, không gửi quà nữa, mà đổi cách khác.
Một lần, v́ bức xúc quá, trong việc học của các cháu. Tôi
rụt rè ngỏ ư với anh chị :
_ Nếu anh chị có khả năng, giúp chúng em cho cháu Phụng Minh
sang học với chị Quỳnh Trâm. Em nhẩm tính, bây giờ là năm 1989.
Hy vọng 10, 12 năm sau. Cháu học hành, làm việc, rồi bảo lănh.
Cả nhà sẽ đoàn tụ được. Chỉ c̣n một cách này.
Nhận thư, anh sốt sắng trả lời ngay :
_ Có cơ hội, cứ lo cho cháu đi. Đến nơi, nhớ tin anh chị biết.
Anh chị sẽ gửi tiền về giúp.
Sau cuộc hải tŕnh, đầy gian nan, nguy hiểm. Tưởng đă mất
mạng trên Biển Đông. Cháu đă đến được bến bờ tự do. Không hay cho
cháu. Khi đến nơi, nhập trại ở đây. Trại tị nạn đóng cửa. Phải chờ
thanh lọc. Cháu ở lại đây 4 năm 6 tháng.
Hằng đêm, chúng tôi vẫn thường xuyên cầu nguyện. Mọi điều
tốt lành, may mắn đến với gia đ́nh, người thân, bạn bè. Cũng như với
tất cả mọi người.
Những buổi cơm chiều vừa xong. 2 xe đạp chở 4 người ra biển.
Ngồi trên tấm bạt, nh́n ra khơi, mà ước rằng : " Đây là Tấm Thảm Thần.
Sẽ đưa chúng tôi, sang được bên kia bờ đại dương "
Thư gửi về, anh cũng cùng chung tâm trạng và ước nguyện :
_ " Bây giờ Anh Chị chỉ biết chờ, đến một Phép Mầu Nhiệm của
Bà Tiên. Để giúp gia đ́nh Em. Đưa Cả nhà sang được Xứ Sở Tự Do này "
Có vậy, chúng ta mới có thể gặp lại nhau được.
Đùng một cái ! Sau khi cháu Phụng Minh đi được vài tháng.
Cuối năm 1989, chính thức có chương tŕnh HO. Chính phủ Hoa Kỳ, đă bảo
lănh 4 người c̣n lại chúng tôi. Đi bằng con đường chính thức, đến Xứ
Sở Tự Do này.
Trời ơi ! Một sự thay đổi lớn lao như vậy. Làm đổi thay biết
bao tâm tư, t́nh cảm, đời sống.....của chúng tôi. Và c̣n nhiều, những
người bạn, đồng chung cảnh ngộ. Đang và sẽ xảy ra, tốt đẹp vậy sao ?
Thật trời cao có mắt !
Thời gian này vui lắm. Mọi người có trong diện như chúng
tôi. Ai ai cũng hân hoan ra mặt. Cùng chạy đến t́m nhau, trao nhau tin
tức, bàn bạc huyên thuyên.......
Một thời gian ngắn sau, gia đ́nh tôi đă làm và nhận đủ giấy
tờ. Chỉ chờ đến Giấy Báo ngày nào, là lên đường thôi.
Hồi đó, cứ một HO cách nhau 2 tháng. Chúng tôi nhẩm tính.
Lượt gia đ́nh tôi. Sẽ vào khoảng tháng 6, tháng 7/1991
Lại coi bói. Tôi và LộcHải, rủ nhau đi lên Bà Bến Đ̣. Hôm
đó, tôi c̣n nhớ, có hỏi Bà, về chuyện tương lai ( giấu chuyện sẽ ra đi
)
Bà giở bài, nói một mạch :
_ Gia đ́nh cô sẽ ở xa, xa lắm. Tách khỏi mảnh đất này. Sẽ đi
sau Rằm Tháng 4 Âm lịch. Mọi sự đều diễn tiến tốt đẹp, an toàn, thông
suốt.
Bà chỉ coi cho tôi. Mà không coi cho LộcHải. Bà nói bà nhức
đầu lắm. Không coi được nữa. Chúng tôi đặt tiền và chào bà, đi về.
Lời bà nói. Đúng như thần !
Một buổi chiều, cũng người đưa thư này. Người mà 8 năm
trước, đă đem lá thư của Anh Quy gửi đến cho tôi. Thường th́ buổi
chiều anh soạn thư. Sắp xếp để sẽ phát thư, vào sáng ngày mai. Lại có
Duyên May. Anh vội vă đem thư đến.
Ngay chiều hôm đó, chồng tôi " Nhảy tàu " ( trả tiền trên
tàu ). Đến Sài G̣n vào sáng sớm. Anh đến nhận Giấy Báo. Thời gian đi
đúng vào sau Rằm Tháng 4 Âm lịch.
Khi trao Giấy Báo, người nhân viên ở Bộ Nội Vụ nói với chồng
tôi. " Nhờ có tăng cường thêm Chuyến Bay Đặc Biệt. Anh đến đây sớm
nhất. Gia đ́nh anh được sắp xếp vào. Đi trong Chuyến Bay này ".
May Mắn và May Mắn.........
Xem TẬP 3
Nguyễn Thị Lộc
Ngày 12 Tháng 11 năm 2012
|