![]()
|
|||||||
|
Kỳ 7:
Theo chúng tôi nhận định một cách chủ quan “rằng th́ là” trong các môn thể thao mà chúng ta được biết như đá banh, bóng chuyền, bóng rỗ, binh bong, đua xe đạp và cả môn dành cho giới quí tộc là ten nít v.v... đều không hấp dẫn và đ̣i hỏi người chơi phải lắm công phu và nhất là sự gan dạ tối thiểu bằng môn săn bắn dưới biển.
Chúng tôi đă đam mê nó vô cùng. Ban ngày đi săn, tối ngủ vẫn cứ nằm mơ thấy ḿnh đang bơi lội đuổi theo con mồi mà ḿnh đă bắn hụt, để sẩy mất.
Vừa xong một ngày bắn lại nao nức chờ tuần tới xuống nước, ra khơi. Suốt tuần, rảnh rỗi lúc nào chúng tôi đều dành th́ giờ lau chùi lại súng ống, mài lại tên cho bén, cột lại giàn thun cho chắc. Có anh kỹ lưỡng, đem giàn thun cất trong tủ lạnh để nó khỏi bị chảy nhựa. Cặp chân vịt tuần rồi bị đá chém tét một đường dài phải lấy dây cước may lại v.v... và nhất là trong lúc ngồi nhâm nhi vài sợi, Hội chúng tôi thay nhau kể chuyện trên trời dưới nước, đúng là chuyện trên trời dưới nước, không sao hết chuyện và cười mỏi cả miệng.
Lần nào đi đảo cũng có ít nhất từ năm đến mười người xin tháp tùng, dĩ nhiên là phải có bóng hồng tươi mát rồi. Nhưng thường trực là mấy xơ và đám tu sinh nhà thờ B́nh Cang xinh như mộng. Hướng dẫn đám tu sinh đi du ngoạn là xơ Tâm. Xơ Tâm đẹp. Chúng tôi, thằng nào cũng yêu xơ Tâm, nhất là thằng tôi. Có lần tôi đánh bạo dụ dỗ xơ Tâm bỏ nhà thờ hoàn tục. Xơ Tâm chỉ cười hiền, lắc đầu, không trả lời. Tôi than thầm. Thật là tội lỗi! Cầu xin Chúa tha thứ cho con! Quỉ dữ trong ḷng con đă xúi bậy! Đáng cắt lưỡi, bẻ răng!
Khi chúng tôi đang tích cực săn kiếm cho đủ số lượng cá, tôm, mực cung ứng cho mọi người th́ ở tại băi, bầy tiên nữ đang nô giỡn, cười đùa thỏa thuê giữa làn nước trong xanh. Hai anh đầu bếp chánh và phụ là Trọng và Xí tha hồ đóng trọn vai tṛ Trư bát Giới lạc động yêu tinh, trỗ tài dạy bơi sấp, bơi ngửa cho đám tu sinh. Thật là một hoạt cảnh thú vị, gươm lạc giữ rừng hoa!
Sau này trong những lần sinh hoạt Hội, bị chúng tôi chất vấn, hai anh đun đẩy đổ tội cho nhau là thay v́ lặn sấp cả hai anh đều lặn ngửa! Chúng tôi lại được một phen cười nôn ruột. Độ gần trưa, thuyền chạy theo chúng tôi, gom chiến lợi phẩm mang về trước để chế biến nấu nướng. Khi bữa ăn trưa đă sửa soạn xong, thuyền lại đến vớt chúng tôi về là nhập cuộc. Vui nhộn nhất là khi ăn đến món ǵ th́ tất cả mọi người đều yêu cầu tác giả săn được kể lại, diễn tả lại lúc ŕnh chờ và bắn nó. Không tài nào mà nín cười được khi anh Khải tả lại cảnh anh chàng cá mú từ trong hang phóng ra, nghinh trước mặt, nh́n hai cánh tay Khải dang ra, vẫy vẫy lên xuống, miệng nói: - Chào ông! Chào ông! Học lại điệu bộ của cá mú đang giương vây dưới nước. Khải nói tiếp: - Chào, chào cái chó ǵ! Ông đang t́m mày cho nồi cháo trưa nay! Thế là... bụp. Đến món mực xào, anh Rựa, tác giả, cong lưng, đầu khum xuống, hai bàn tay khum khum trước trán, mười ngón tay ngo ngoe, giả làm râu mực, diễn lại cảnh hai anh chị mực nang đang mê mẫn làm t́nh, miệng lắp bắp: - Anh yêu em ! Anh yêu em! Rựa tôi bèn nạt: - Yêu ǵ mà yêu ! Để tao làm cho chúng mày có cặp trong nồi, rồi tha hồ mà yêu nhau! Một cú xuyên táo, tôi làm cả cặp đó. Rựa kết luận tỉnh khô. Chúng tôi lại ôm bụng mà cười. Nhưng mẫu chuyện mà tôi nhớ nhất không bao giờ quên là khi được yêu cầu đóng góp chuyện vui, xơ Tâm đă đố toàn thể: - Trong các loại xe đang lưu hành, loại xe nào có “bu gi” to nhất? Ai cũng đoán là xe tăng hay máy bay, nhưng đều trật lất hết. Chịu thua. Xơ Tâm giải đáp tỉnh queo: - Đó là xe ngựa! Mọi người ngẩn ra một giây rồi cười phá lên như pháo nổ. Chợt nghe cái ầm, nh́n lại, thấy anh Rựa đang ngă ṭm xuống nước v́ ôm bụng cười ḅ lăn, ḅ càng. Nhân lúc vắng vẻ, tôi ṭ ṃ hỏi Xơ Tâm, đi tu mà biết chuyện đó? Xơ Tâm nhún vai: - Th́ đọc sách ! Trong sách chuyện tiếu lâm thiếu ǵ. Cứ như thế, chúng tôi vui chơi suốt mùa hè. Quanh đi quẩn lại cũng bấy nhiêu chuyện mà lần nào thấy cũng như mới. Cười như nắc nẻ. Cười nôn ruột, nôn gan. Cười chảy cả nước mắt. Tối về cười cả trong giấc ngủ.
Mùa hè năm 1972, Bộ Thanh niên - Thể thao tổ chức ba ngày săn bắn toàn quốc. Địa điểm tổ chức được chọn là Băi Trũ. Địa bàn săn bắn là Ḥn Chà Là. Hội Sao Biển chúng tôi được luôn hai giải: Giải cá nhiều và giải cá lớn. Giải cá nhiều do anh Khải nêu thành tích và giải cá lớn do anh Hay đạt được.
Đến nay, đă ba mươi năm qua, tôi xin tiết lộ một bí mật. Đến giờ phút cuối, không t́m đâu ra cá lớn trên mười kư, chúng tôi hội ư chớp nhoáng và cử anh Hay đến hang cá “bục bịch” mời anh ra “làm việc”. Và dĩ nhiên, như đă nói ở đoạn trên xa lắc, xa lơ, cái chuyện treo đầu dê bán thịt chó, ai nào biết đó là giả hay chân. Khi tuyên bố trao giải, Ban tổ chức đă trịnh trọng trao chiếc cúp bạc và bằng khen, trong đó ghi là giải cá mập lớn nhất nặng ba mươi bảy kư.
… ? ˜ { ™ @ … Nguyễn Thanh Ty
|
||||||
|