|
TỪ XUÂN HỘI NGỘ,
NHỚ...
NGUYỄN
THỊ THANH TRÍ
|
PHẦN 3:
HỘI NGỘ CỰU
HỌC SINH
TRƯỜNG TRUNG HỌC
TRẦN B̀NH
TRỌNG
-
NINH
H̉A - LỚP ĐỆ
THẤT 1 -
NIÊN KHÓA 1960-1961.
Anh
chị Thành Giỏi, anh chị Hải Lộc về quê hương
Ninh Ḥa và tôi, Mục Đồng được
mời cùng đi.
Trên chuyến xe đi Ninh
Ḥa,
Mục Đồng
nói chuyện cũng
vui. À, không phải
cũng
vui mà là rất
vui. Mục Đồng đối đáp
nhanh, cái ǵ cũng
nói được
và sâu sắc. Tôi cũng
ba hoa chích cḥe, nói cho không khí vui vậy
mà. "Hồi nhỏ tới giờ mới đi
Ninh Ḥa đó"..
Thiệt hông? Hổng dám
đâu!
Ǵ mà hồi
nhỏ tới giờ. " À, là được đi
cùng với
" người
bự" đó.
" Bự"
cả nghĩa đen
và nghĩa bóng.
Chuyến
xe đưa
chúng tôi qua đèo,
qua cánh đồng
mùa xuân xanh biếc, qua đầm
nuôi tôm tiếng máy chạy lọc nước, cây si cây đước
rễ mọc sâu chỉa nhiều nhánh tăng
màu xanh tô điểm
đầm
lầy,
qua khu vườn
xanh mát bóng cây...Những
câu chuyện vui, những tràng cười như pháo,
hứa hẹn một ngày đi
về
quê vui!
Ngày
nào tôi đi
Ninh Ḥa một
ḿnh
suy nghĩ đủ
thứ, bây giờ đông
vui t́nh bạn. Đến
nhà chị Huyền Chiêu, chị nhanh nhẹn vui vẻ, một cái cười thân thiện. Thăm
nhà anh Thành. Biết
anh c̣n
ba và được
diện kiến, tôi xúc động.
T́nh
cảm
của người
con đă
lớn
bên cạnh cha già. T́nh
cảm
con người
thay đổi theo thời gian. Lúc
nhỏ, yêu thương
cách khác, lớn
lên, cách thể hiện t́nh
thương
cũng khác. Tôi không dám nói ǵ, chỉ
lén nh́n
và im lặng
ngưỡng
mộ. Mong bác sống thọ để anh
vẫn có một nơi
chốn
t́m
về
trong bóng mát t́nh
thương.
Buổi
trưa
về
nhà chị Thanh Phong
(Phù Du).
Ngày nào đọc
văn
chị,
giờ ở ngoài, là người
phụ nữ đảm đang,
bên, một đàn
con đang
yên giấc
nồng ( chị mở nhà trẻ), bên, tiếp
khách. Trên khuôn mặt vẫn in một nét dí dỏm vui vui như văn
chị,
như Táo
Phong!!! Bữa ăn đậm đà
chất
Ninh Ḥa,
vừa
ăn
vừa
nói chuyện để
hiểu nhau hơn
về
công việc, về gia đ́nh,
về
văn
chương.
Chứ
trên mạng xa xuôi quá mà, điện
thoại, email không làm sao hết ư,
tại
v́
t́nh cảm
tràn đầy
như nước
biển Đông
mà. Tôi cùng Thuộc
về căn
nhà Xóm Rượu,
nơi
anh sinh ra và lớn
lên. Đi
với
Thuộc nói chuyện vui. Một cái ǵ
dân dă, gần
gũi,
thân quen. Như Xuân
Hoàng viết
về chị Ba, cuộc sống đời
thường, người phụ nữ Việt Nam, người chị như mẹ,
hy sinh tất cả cho đàn
em. Thuộc
không màu mè, mộc mạc như hoa
như đất,
chân t́nh
có ǵ nói nấy,
cả con người
toát ra thế:" Thanh Trí
dễ
thương,
mới
gặp mà mến, nói chuyện vui! Gần gũi!"
Như bà
hàng xóm chào bằng
câu:" A! Đi
về
rồi hén. Có cô nhỏ về theo vui nhen." Ạ! Té ra bà già nh́n đằng
sau thấy tôi tưởng đâu
cô nhỏ
nào, làm Thuộc quay lại chọc tôi:
"Thấy hông, Thanh
Trí ngó bộ cũng
ngon há.". Tôi khoái quá cười
tít mắt nhưng
mà quên một điều,
tại v́ nh́n đằng
sau, chứ nh́n đằng
trước....chắc chạy mất đất.
Xóm
Rượu! Không thấy rượu. Cũng
không nghe mùi rượu.
Chỉ thấy ḷng
say say trong nắng,
trong xóm nhỏ như bao
xóm khác của
làng quê Việt Nam. Đàn
gà chíp chíp quanh chân mẹ,
mấy cái mỏ chút xíu há ra vàng hoe, mắt bằng giọt nước
nh́n
quanh quất.
Thương
ǵ đâu! giếng
nước
ngồi rửa chén xách gầu tay, văn
minh hơn,
bé Cát bên bàn vi tính, một
hồi nói chuyện về ra
trường,
về chỗ làm, về tương
lai sự
nghiệp, về bạn bè lớp tuổi teen...Bé
cười
to vui lộ cả hàm răng
hạt
bắp khi tôi hỏi: Có " mèo" chưa?
Dạ..Con
chỉ có một bạn hơi
thân chút xíu.
Một
thoáng lướt
qua ṿng
tṛn méo xẹo
không gian, tam giác nội tiếp ṿng
tṛn vẽ
nhanh trên bảng dạy của anh Phạm Thu.
Trưa,
thế
mà anh Thành vẫn muốn ghé thăm
tất
cả bạn bè. Đến
nhà em thầy Lê Văn
Ngô, hôm trước
anh ấy có dự hội ngộ Xuân ở Nha Trang, nét giống thầy ghê.
Ra chợ
Ninh Ḥa,
chợ
Dinh, t́m
anh chị
Trần Như Phương
và được
mọi người
chỉ nhà anh. Anh tiếp trang Web trong không khí thân t́nh
như quen
nhau lâu lắm
rồi. Anh không khác trong h́nh
ǵ mấy,
vẫn phong cách ấy."A! chị Thanh Trí! Ủa, ở ngoài đẹp
hơn
trong h́nh nhiều.
Tôi đọc
bài chị nhiều,
vui, hay! "
Tôi nở
hoa trong bụng cười
duyên bắt tay anh liền. Tôi vẫn nhớ măi
truyện
anh viết đặc
san Xuân, như ma
và điều
mà tôi không ngờ là cô gái nhỏ mà có cách
nghĩ người
lớn quá, toan tính cả một kế hoạch trước
cái chết. Trên xe chạy tiếp, tôi có kể lại chuyện cho cả xe cùng nghe.
Cảm ơn
anh Như Phương đă
khen và có suy nghĩ tốt đẹp
về Thanh Trí.
Buổi
chiều, đến chùa Mục Đồng.
Lễ Phật. Ông Thầy và ông Webmaster to như nhau
cùng chụp
h́nh,
cùng lễ
Phật và cùng đố
nhau: Quỳ lạy được không hè?
Đến
quán Trúc Viên. Không gian rộng, thoáng
đăng,
bài trí có nét thơ,
một
nhóm bạn trẻ cùng vui. Bây giờ tôi mới biết anh Thành ra Ninh Ḥa
gặp
bạn cùng lớp học hồi Đệ
Thất_Trần B́nh
Trọng.
Hơn
50 năm
qua. Và qua lời
anh phát biểu, tôi cũng
biết hơn
10 năm trước,
anh về nước
gặp
bạn cũ, lập
trang Web Trần B́nh
Trọng
cho t́nh
bạn,
sau đó
mới
lấy tên Ninh Ḥa.
Tuổi
già, sau khi lo công danh sự nghiệp, gia đ́nh
con cái, tuổi
trẻ lo toan quay cuồng với cuộc sống với xă
hội...th́
về
già, ai cũng
ngoái đầu
nh́n
lại
quá khứ. Và lờ mờ trong ấy, bóng dáng một anh chàng lơ ngơ tóc
ca-rê húi lệch,
một cô nàng áo dài trắng ngây thơ tóc
thề,
mà ta thấm đẫm
nhớ nhiều nhất. Hơn
50 bạn
quây quần bên nhau. Bắt tay. Nói. Cười.
Răng
móm mém. Kỷ
niệm xưa
nhắc
lại. Người
nào cũng
già già, ôm ốm, đi
liêu xiêu như lá
mùa thu, đầu
bạc trắng. Tôi cầm micro bay lên sân khấu, À quên, đi
dịu
dàng lên trước
bàn các anh chị, cám cảnh:
Thi khách trùng lai đầu phát
bạch
Mai hoa như tuyết
chiếu t́nh
xuyên.
Vâng, đúng
thế,
khách thơ lâu
lắm
gặp nhau th́ đầu ai
tóc cũng bạc
trắng, hoa mai trắng như
tuyết
chiếu xuống ḍng
sông, mà là ḍng sông t́nh cảm,
không sao dịch thoát ư được.
Tôi đổi
lại là bạn hữu gặp nhau cho hợp t́nh
hợp
cảnh. Có anh lên hát, có anh hát bội, có anh kể chuyện ngày xưa đi
học.
Ống kính của anh Thành lướt
qua từng khuôn mặt. Tôi nói liền:" Anh
Thành
đang thu
h́nh ảnh
của các anh chị để
nhớ bạn ngày xưa.
Mong các anh chị
vô trang Web
ninh-hoa.com đọc
bài và tham gia viết bài cho vui".
Có anh Hiệp,
con thầy Ngô Văn
Cử;
có anh
Phạm Thu lên dự. Các anh cũng
lên nói vài lời.
Không khí vui, ai cũng
muốn
nói vài điều
ǵ đó
trang trải
tấm ḷng.
Các anh nâng ly, cụng
ly mừng t́nh
bạn.
Tự nhiên tôi chợt nhớ câu thơ xưa:
Tửu
phùng tri kỷ thiên bôi thiểu
Thoại bất đồng tâm bán cú đa
Bạn
hiền hiểu nhau gặp nhau vui uống một ngàn ly vẫn c̣n
ít, nói chuyện
mà không hiểu ḷng
nhau th́ nói nửa
câu cũng đă
là nhiều. Các
bậc
tiền bối xưa
thật
triết lư,
thật
thâm thúy! Tôi đọc
hai câu thơ trên
với
tất cả sự xúc động
và được một tràng pháo tay
tán thưởng.
H̀NH ẢNH HỌP BẠN TBT, NK: 1960-1964
Khi
ra về, anh Hiệp bắt tay tôi: Đúng
là "Tửu
phùng tri kỷ thiên bôi thiểu...." em
nói đúng
lắm,
anh vui lắm", và tôi có nhắc lại ngày xưa
tôi có biết
anh. Mà
chắc
anh không nhớ đâu.
Xa lắm
rồi, hồi tôi mới ra trường
nhỏ xíu, một sáng mùa thu trời mưa
không dứt,
tôi và nhỏ bạn ngồi trên chiếc thuyền nhỏ giữa biển Cam Ranh, đại
diện nhà trường đi
về
Ninh Ḥa
phúng điếu
má anh mất. Hai đứa
ngồi trên thuyền lo đủ chuyện ăn
nói làm sao với
người
lớn, thế mà c̣n
nh́n cảnh
ngâm thơ Hàn
Mặc
Tử:
Mơ khách đường
xa, khách đường
xa
Áo
em trắng quá nh́n
không ra
Ở đây
sương
khói mờ
nhân ảnh.....
V́ giữa
biển bao la mịt mù, mưa
giăng
giăng trắng
xóa mờ mờ, cảnh cũng
buồn
như người
tụi tôi.
Thầy Cử nổi tiếng nhân đức
dạy học ở đây
nên đám đông
lắm.
Hai đứa
tôi lớ quớ chia buồn và chảy nước mắt nh́n
chị
bạn về nhà anh để
tang. Chuyện lâu lắm rồi mà. Sao tôi vẫn c̣n
lơ ngơ
nhớ
về chuyện cũ.
Anh Ngô Hiệp và Phạm Thu
Có
anh ỷ già quéo vỗ đầu tôi.
Tôi nhăn
mặt
la lên: Trời ơi! Ổng
trợn mắt: Th́
cô như em
tui chứ
ǵ đâu.
Tôi cười
x̣a:
Dạ...Dạ...Có
ông tưởng
tôi là....chủ nhà hàng??? Úy trời! Ủa sao vậy? À, th́
thấy
cô em cũng
xinh xinh mà hát mà nói cũng
hay...Trời ơi!
Nở
mũi!
Chị
Lộc hát "Giận mà thương".
Tôi đọc
bài thơ về
t́nh
bạn
và hát điệu
dân ca hiện đại,
có anh múa theo. Anh Hải chụp h́nh.
Anh Thành hát với
"cẩm nang" trong tay. Chị Giỏi, chị Lộc, tôi lo chuyện ăn
uống
tiếp khách. Tôi nói ba điều
bốn chuyện MC. Sướng
ghê! Có bao người cùng lo với anh Thành đó
nhé!
À, mà
cũng được.
Anh đă
10 năm
miệt
mài trang Web để
chúng ta có chỗ chia xẻ vui buồn, là sân chơi
trí tuệ,
gắn kết bao người.
Nhờ Web mà ta quen biết bao nhiêu bạn xa cũng
có mà gần
càng có hơn.
Khen một
chút! Thêm một chút! Như bao
người
khác, như bao
bạn
khác, như mục
VIẾT VỀ NINH-HOA.COM.
Có sao đâu
phải
không ạ? V́
trang Web này đâu
phải
là ai viết dở hay, v́
có ai chuyên đâu.
Là sự
trải ḷng.
Là sự
chia xẻ. Là viết để
hiểu nhau hơn.
Và tôi cũng
nghĩ, đọc
những lời khen nhau,
bạn
ḿnh
tốt
ḿnh
khen là vui chứ,
không là chán ngắt đâu,
dĩ
nhiên là khen chê đúng chỗ,
mà để
ta hiểu nhau hơn....
Xin
chúc mừng
t́nh
bạn
lâu thật là lâu của anh Thành.
Xin
mừng t́nh
bạn
quen thân trong thế giới ảo mà thật, thật mà ảo của trang Web.
V́
t́nh bạn.
V́
" Bạn
hăy
nói bạn
của bạn là ai, tôi sẽ nói bạn là người
như thế
nào", mà
người
xưa đă
"Đốt đuốc
giữa ban ngày đi t́m
bạn
tri kỷ tri âm". Phải không ạ?
MỘT VÀI H̀NH ẢNH
N GUYỄN THỊ THANH TRÍ
7/2013
|