Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Thanh Trí                |        www.ninh-hoa.com

Nguyễn Thị Thanh T

  Cựu học sinh trường:
 Nữ Trung học Nha Trang
   



Hiện cư ngụ tại:
 Việt Nam

 

 

 

 

 

 


TẢN MẠN MÔNG LUNG

Nguyễn Thi Thanh Trí


 

Đêm. Đă khuya lắm rồi th́ phải. Tôi không dám mở điện thoại coi giờ v́ ánh sáng loé lên, cháu ngoại biết liền. Trăn trở, lật qua lật lại, xoay ngang xoay dọc, vẫn không ngủ được. Chắc hồi chiều nhỏ con cứ hỏi Má uống ǵ? rồi một lô maketing: sữa đậu nành, bơ dầm bơ xay sầu riêng, rau má kem, chè đủ thứ... chè khúc bạch đi! Quán này không có. Hay má uống trà sữa trân châu đường đen. A! Thứ này trẻ nhỏ khoái nè! Người lớn th́ cafe sữa. Dụ trẻ nhỏ, quán xá đổi qua trà sữa thêm viên bột tṛn tṛn đỏ tím vàng dẻo dẻo dai dai, pha đường đen để gọi là không có hoá chất tẩy trắng. Ừ! Mạ với Kyhuy một phe. Thích uống cafe buổi sáng nhưng bao tử nó hành. Mùi cafe Highland bay lên, đánh thức khứu giác. Uống trà đỡ nhớ. Nào ngờ, nó làm ḿnh rộn ràng thao thức. Suy nghĩ đủ thứ. Nhớ vẩn vơ...

 

CHUYỆN ĐỜI

 

Đọc bài báo vụ gian lận thi cử Sơn La, Hoà B́nh, tôi giật ḿnh:... v́ ai cũng gù, ḿnh thẳng lưng sẽ thành khuyết tật, câu nói của Trưởng pḥng Khảo thí Hoà B́nh. Đau xót phải chứng kiến nhà giáo đứng trước vành móng ngựa và càng đau xót hơn khi nghe câu nói ấy. Trong cuốn sổ tay, tôi đọc lại lời của Cố Tổng thống Nelson Mandela: Để phá hỏng một quốc gia không cần bom nguyên tử hay tên lửa mà chỉ cần hạ thấp chất lượng giáo dục và gian lận trong thi cử... và rùng ḿnh khi nghĩ đến hậu quả của nó. Bác sĩ hại người, toà nhà sụp đổ dưới bàn tay xây dựng của kỹ sư dỏm, học tṛ gặp phải giáo viên dở... Và tôi. Và bạn. Chúng ta đang cố gắng đứng thẳng làm người trong lương tri thức tỉnh, xứng đáng là người đừng để phần Con lấn át phần Người.

 

Ngành Y tế, ê kíp 100 bác sĩ mổ thành công tách đôi ca song sinh Trúc Nhi-Diệu Nhi như 32 năm về trước bác sĩ Trần Đông A mổ ca Việt-Đức. Xin nghiêng ḿnh cảm phục chiến sĩ áo trắng cũng như đă chiến thắng Covid 19. Khi viết những ḍng chữ này th́ Đà Nẵng bộc phát ca nhiễm Covid 19 và lan mấy tỉnh thành. Lo lắng. Buồn buồn. Bây giờ và cho cả những ngày sau vẫn pḥng ngừa, vẫn dơi theo, không chủ quan. Đó là kỷ luật thép ngành Y và cũng là pháp luật bảo vệ sức khoẻ, bảo vệ tính mạng con người. Xe cộ thông thoáng, thành phố nhộn nhịp. Và tôi được ra vô Sài G̣n thăm con cháu, mọi người được hội họp, học hành, đi đến thăm nhau, ngành công nghệ không khói hoạt động làm giàu đất nước.

 

Corona không làm ta xa nhau.

Tin như thế trên đất nước yêu thương! 

 

CHUYỆN NGƯỜI

 

Người và người. Bạn và bè. Thân t́nh. Sơ giao. Mới gặp nhau hay thân nhau, thuở nào đều đáng quư. Mỗi người một ư, một tính t́nh, một cách sống. Cái quư nhau là cùng nh́n về một hướng, cùng một tấm ḷng. Phương Nam hành, Sài G̣n nơi tôi ở cũng vui. Tiếng nói nhiều vùng miền nghe như thêm yêu đất nước, cũng đoán ra chị ở nơi mô. Gặp nhau một cái chào, một nụ cười, một câu nói... ấm t́nh láng giềng cùng nhau lên xuống thang máy, cùng nhau gặp gỡ công viên. Tập thể dục, đi bộ, đẩy xe nôi chăm cháu, tham gia văn nghệ phường, chuyện văn dưới bóng mát vườn hoa... hiểu được hoàn cảnh đôi khi cả cuộc đời. Và bạn, và người, ở đâu cũng vậy. Cũng có người ”cái Tôi lớn” cái ǵ ta cũng đúng cũng nhất, lúc nào cũng muốn nổi bồng bềnh trong đám đông. Có cung chắc có cầu. Khi nào, ở đâu người ta c̣n thích nghe những lời ”có cánh” tâng bốc th́ ở đó vẫn c̣n tâm lư cả tin như đang đi trên mây. Tôi nghĩ xa, nhẹ ḷng. Cũng chẳng sao. Miễn là điều đó đúng, đem niềm vui cho mọi người, đừng làm phiền ḷng một ai. Nhưng cũng có lúc chạnh ḷng. Nói về ḿnh nhiều quá. Tôi viết hay nhất, làm thơ tuyệt nhất, hát t́nh cảm nhất, nhảy điệu nghệ nhất, viết nhạc giai điệu lạ nhất... đôi khi so sánh bạn đi cùng Thằng đó đâu biết ǵ. Uư trời! Tôi là tôi, là chính tôi, không là bản sao của ai khác, tại sao phải so sánh ??? Diễn đàn mở ra đâu phải ḿnh bạn. Đám đông luôn là nền cho bạn sao! Nhưng chưa chắc bạn đă nổi trong ḷng mọi người. Sao không cùng hoà chung một giai điệu cho mọi người cùng hoà nhịp cùng nghĩ như bạn! Bạn đâu cần nói nhiều, chỉ vài câu hay cách xử sự v́ mọi người của bạn, là bạn đă chiếm t́nh cảm trọn vẹn yêu thương của bạn ḿnh. Khi im lặng chính là lúc đang nói.

 

Nước càng sâu càng tĩnh. Trăng càng về khuya càng sáng. Cái cao nhất của con người là đức khiêm cung. Đọc đâu đó Tổng thống Franklin xây nhà, cửa rất thấp đi vào đụng đầu, phải cúi xuống học được một bài học. Hữu xạ tự nhiên hương. Cách xử sự, phong cách sống, một câu nói, một ánh nh́n, một cái cười... ta cũng có thể đoán người ấy thế nào. Anh bạn Sư phạm Quy Nhơn là Hiệu trưởng một trường; tôi, Pḥng Giáo dục Thanh tra. Cũng báo cáo t́nh h́nh, phân công dự giờ, kiểm tra các bộ phận... rồi tổng kết, đánh giá, xếp loại trường, Hiệu trưởng trước hội đồng giáo viên, lănh đạo địa phương, Pḥng giáo dục. Cũng kính thưa, trân trọng, cảm ơn... Khi ra ngoài bạn bè vui, anh vẫn thường chọc tôi: Bà này ”dậy th́ muộn” đi không chạm không khí, nhiều chuyện nhất đó. Một nồi chè nếm một muỗng là biết ngon, dở liền hay đi ngang nghe chút là biết dạy thế nào mà hơi đâu ngồi cả tiết dạy. Ngẫm lại cũng đúng nhưng tiết dạy đến chỗ nào dạy tốt hơn, cuộc đời hay con người đến lúc nào thay đổi chứ đâu phải là miên viễn... anh đă mất mà tôi vẫn c̣n nhớ... nồi chè!

 

Hành xử theo người. Xem xét theo việc. Bậc tiền bối dạy Cách dùng người: Dùng th́ không nghi, nghi th́ không dùng, hợp th́ kết bạn, không hợp th́ thôi, khi đă nghi ngờ, không hợp th́ xa nhau trong êm đẹp. Trong cuộc sống có những thứ cần đặt lên để xuống đúng lúc. Và có những thứ không cần thiết và có những thứ cần quên đi.

 

CHUYỆN NHÀ

 

Khuya lắm rồi. Bỗng tiếng chó sủa vang lên trong đêm vắng. Trời ơi! Căn hộ cao tít của Saigonres, nh́n quanh ánh đèn sáng rực rỡ xanh đỏ tím vàng... tôi muốn nh́n thấy cây xanh, được nghe tiếng chó sủa, muốn nghe tiếng gà gáy nữa th́ tuyệt. Tôi chép miệng. Th́ ngay sau đó một tiếng gà gáy vang lên của chú gà trống nào thao thức. Chắc chú đang gieo vần thơ đang tương tư cô gà mái mơ nào đó. Chỉ một tiếng, sao ḷng tôi vui rộn ră. Nếu giờ này ở quê nhà th́ mấy chú gà hàng xóm xúm xít thi nhau gáy vang cả xóm. Tôi rất mong rất nhớ...

 

Sẽ về, về thôi...

 

 

 

 

Xe qua đường cao tốc ngút ngàn gió, qua Long Khánh ngăn ngắt xanh cây lá, ghé B́nh Thuận đẹp như tranh thanh long với cánh quạt gió, đến Phan Rang nắng như rang gió như phan, tham quan vườn nho nhấp rượu, vui Khánh Hoà quê hương tim tím hoa khế, là con diều biếc bay xa trên cánh đồng xanh um lá mạ, là cầu gỗ nhỏ gập ghềnh đi phải xách đôi guốc mộc, áo dài trắng ôm cặp, líu ríu qua sông, đi chơi nhà bạn, biển xanh xanh mơ màng, qua Cổ thành Diên Khánh nhớ thơ anh Lê Bá Thiên:

 

 HOÀI CỔ

Vọng lâu hoàng diệp lạc

Cổ nguyệt chiếu hàn giang 

Bắc môn sào mộ điểu

Hào thành thê thảo hoang

 

Dịch:

 

 HOÀI CỔ

Chiếc lá vàng rơi xuống vọng lầu

Trăng xưa c̣n chiếu bến sông sâu

Chim chiều cửa Bắc tranh về tổ

Hào luỹ tiêu điều bóng cỏ lau.

 LÊ BÁ THIÊN

 

qua cầu Hà Dừa ngân vang tiếng chuông nhà thờ, quẹo khúc cua bến đ̣ sông Cái, nơi tôi và bạn cùng” sang sông” chạy chân trần trên cát học nhóm, sinh hoạt Gia đ́nh Phật tử chùa Thiên Quang, đến cây đa đầu làng mà mỗi lần đi qua bà nội dặn phải cúi đầu niệm Phật nhắm mắt v́ sợ ma bắt... ngơ vào nhà cây mít cây xoài mùa thu lá đổ, sáng nào má cũng c̣ng lưng quét, giờ tới phiên ḿnh quét mệt nghỉ, con chó chạy ra mừng vẫy đuôi, đàn gà cục cục quẩn quanh đ̣i ăn.

 

Nhớ má. Má già lưng không c̣ng, chỉ lùn hơn, đi lúm chúm. Bây giờ sao tôi cũng lập lại câu nói của má dù bây giờ ḿnh văn minh hơn. La con gái: Con th́ bằng trái cà mà dắt đi tùm lum làm nhỏ rể nhắc hoài vừa cười bằng trái cà, nhớ chấm chút lọ nghẹ trên trán bé khi đi xa (lọ nghẹ ở đâu mà chấm trời!) không được khen trẻ nhỏ mà phải nói xấu quá, ghét quá, miệng ăn mắm ăn muối quở là bé bệnh, áo mới mua về phải giả bộ cho con chó mặc trước rồi mới cho con mặc, cho bé ăn đầu tiên phải thắp ngọn đèn cho sáng trí, cành lá dâu lót vạt giường cho bé không khóc đêm, khó nuôi giả bộ bỏ ngoài đường rồi ra lượm bé lại, phơi áo quần khô kêu cháu lấy vô lấy mau kẻo cháy đồ hết bây giờ, nó vùng vằng ǵ mà cháy đồ trời... À, nói mới nhớ, cháu lớn ốm nhách biếng ăn, về quê phải lên chùa nhờ Hoà thượng Thích Thiện Thông cho cháu vào chuông lớn vừa niệm Phật vừa dộng chuông. Mà hay thiệt! Tiếng chuông vang xa ngân dài mà cháu ở trong không sao hết. Cảm ơn Thầy! 

 

Rồi nhớ con gái. Về để lo ngày của nó. Bông huệ trắng trắng màu thương nhớ. Vẫn như thấy đôi mắt mở to đen tṛn, tóc xơa ngang vai, nụ cười tươi má lúm đồng tiền sâu hoắm.

 

Măi nhớ con gái yêu của mạ! Ngồi trên bàn miết. Vẫn hoài tuổi thanh xuân! Từ Sài G̣n phải dắt cháu nhỏ về theo quê ngoại, nơi mẹ nó lớn lên từng ngày, dơi theo từng bước chân, đong đầy kỷ niệm của mẹ.

 

Sao nhớ mông lung da diết!

“ Khi ta ở chỉ là nơi đất ở

 Khi ta đi đất đă hoá tâm hồn."

                             Chế Lan Viên

 

Đất đă hoá tâm hồn trong tôi.

Quê hương luôn trong tôi.

Đậm màu thương nhớ!

 

 

 

  

NGUYỄN THỊ THANH TRÍ

 Chủ nhiệm Câu lạc bộ Thơ tỉnh Khánh Ḥa

 Chủ nhiệm Câu lạc bộ Thơ Đường
Trầm Hương  Khánh Ḥa

 

 

 Quư Hạ 2020

 

 

 

 


 

 

 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Thanh Trí                |        www.ninh-hoa.com