Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Thanh Trí                |        www.ninh-hoa.com

Nguyễn Thị Thanh T

  Cựu học sinh trường:
 Nữ Trung học Nha Trang
   



Hiện cư ngụ tại:
 Việt Nam

 

 


 

 

Bị cảm cả tháng. Sụt sịt. Nhảy mũi. Lành lạnh. Ho khan. Trùm mền th́ nóng. Điều hoà th́ lạnh. Mệt bă người. Tập thể dục. Không xi-nhê. Nồi hơi nước xông giữa Saigon không đủ lá. Chơi bo-x́. Con trai điện vào: Má đi khám bệnh đi! Rồi cao giọng: Ở ngay Saigon mà không khám..Con dâu nhắn tin: Bệnh lâu rồi. Má đi khám đi! Con gái: Con chở má đi khám bệnh rồi đón má ăn trưa...

 

Thế là phải sắp xếp đi khám mũi, họng và tổng quát ở Trung tâm Hoà Hảo. Mới 5g sáng mà người đông kín, con số lên đến gần 2000. Đa số là ở tỉnh, chờ đợi, xếp hàng, ngóng cổ nh́n đèn báo số. Nhưng khuôn mặt lo âu, khắc khổ, hỏi thăm nhau bệnh hoạn. Người th́ mới tinh như ḿnh, lơ ngơ láo ngáo. Người th́ sành sơi chỉ bảo nhau. Tôi cùng mọi người nộp giấy vào, lấy số đi đến pḥng khám số mấy gặp bác sĩ nào. Bỏ tờ giấy úp xuống trong một rổ đan. Theo thói quen, tôi tḥ tay vào sắp xếp mấy tờ giấy ngay ngắn lại, thầm mong cô y tá lật ngược để theo đúng thứ tự trước sau. Cô y tá cắm cúi viết, không ngẩng mặt lên, khựng lại một giây( chắc do tôi xếp giấy) rồi vừa nói vừa viết, giọng to như nạt, lạnh lùng:

 

Có đứng đó xếp tới mai được không? Tôi giật nẩy người, tưởng cô nói ai. Nh́n qua nh́n lại, té ra cô nói ḿnh. Tôi cứng cả người, ngượng đỏ cả mặt, lùi ra một bước, mắt rươm rướm. Lạ kỳ! Tính tôi chịu ngọt, nói ǵ th́ nói nhưng đừng to tiếng nạt nộ. V́ thế, trong cuộc sống tôi luôn tôn trọng mọi người, thận trọng trong lời nói. Lỡ nói sai người ta nói lại ḿnh th́ sao? Cao giọng to tiếng..chắc lúc đó không biết nói lại..chắc khóc. Sao cô không chịu nh́n lên một cái để thấy tôi cũng đáng tuổi mẹ cô mà? Sao cô không nói một lời dịu dàng hơn? Tôi chỉ xếp lại mấy tờ giấy ngay ngắn thôi mà. Nơi buồn và tủi hờn ập đến. Nhưng rồi cố trấn tỉnh. Ḿnh đang bệnh, mục đích đến đây là chữa bệnh mà. Thế là nín thinh từ đầu đến cuối. À..mà cũng cảm ơn cô y tá khi nhận giấy số pḥng khám. Sau một buổi loanh quanh xét nghiệm, chụp phim, thử máu, gặp bác sĩ..Trời ơi! May quá! Hổng có bệnh ǵ hết, chỉ uống thuốc hai tuần. Nếu có bệnh..chỉ có khóc thôi chứ biết làm ǵ???

 

 

Tôi và Phương Hiền lóng nga lóng ngóng qua đường. Được mấy bước tới đứa kia kéo lại. Hai bà ngó cũng được lắm chứ đâu đến nỗi già lắm giữa đất Saigon mà qua đường sợ ǵ đâu! Chợt, một em bảo vệ từ bên đường đi sang. Em bước đến chào và nói:

Dạ. Em đưa hai cô qua đường. Tôi và Hiền nh́n nhau rồi hai bà hai bên nắm tay em qua đường, vô t́nh vô quán cafe của em đang làm. Tôi cười quay sang:

Ủa, sao em biết hai cô vô cafe?

Dạ..em đâu biết. Thấy hai cô không qua được, em chạy qua đó chớ.... Ly cafe đen đá bỗng nhiên thấy ngọt, đậm đà hương vị t́nh người. Câu chuyện hôm ấy ngọt hơn, vui hơn với t́nh người chân thật. Thanh Trí, Phương Hiền, Mai Hồng chụp h́nh, nói chuyện trên trời dưới đất, à, nói trên trời có người ra đi nghe, nói dưới đất cho người đang nghe, bên cạnh sông nước lục b́nh trôi chầm chậm trên sông Saigon, ánh lồng đèn vàng d́u dịu, hoa vàng trên cỏ xanh, cửa sổ điểm xuyết chùm hoa đỏ..khu Du lịch Văn Thánh. Cô tiếp viên dễ thương:

Mời quư cô.... Tôi quay sang:

Có phải em người Phú Yên? B́nh Định?

Dạ. Em Phú Yên.

Sinh viên hả em?

 

Dạ... Tôi chạnh ḷng. Giới trẻ, sinh viên, đa số đi làm thêm như con gái ḿnh, vừa học vừa dạy thêm. Ờ! Mà giới trẻ cần thế! Để có kinh nghiệm khi ra đời, để tự rèn luyện ḿnh, để đỡ phần nào kinh tế gia đ́nh. Chứ ngồi chat chit, lướt web, lên fb, nặn mụn xoa kem, hẹn ḥ, cafe..trong khi cha mẹ ở nhà c̣ng lưng trên đồng ruộng..Khi ba người đi về rôm rả câu chuyện, th́ nghe th́nh thịch tiếng chân vội vă chạy theo. À, em sinh viên nhỏ. Có ǵ đây? Em nói trong tiếng thở gấp: Dạ cô bỏ quên cái dĩa...Uư trời! Tội ǵ đâu. Cảm ơn em một tiếng mà nghe xúc động vô vàn. Người Phú Yên..tự nhiên tôi cười thầm nghĩ đến chuyện ḿnh. Vô Saigon, trên taxi hay ở đâu, ai cũng hỏi tôi người Phú Yên? Uư trời..trời..chắc ḿnh nói giọng cứng ngắt nẫu dẫy...Hồi giờ, tôi cũng vui vui khi được mọi người khen giọng nói dễ thương??? hic..ẹo ẹo..thế mà bây giờ...xong, chết rụi một đời. Hổng có ai nói ḿnh Nha Trang Khánh Hoà... Lên xe buưt được mấy em nhường chỗ..đi nhẹ nói khẽ trong chung cư..cúi đầu chào lịch sự ra khỏi cửa hàng mà không mua ǵ..giúp đỡ người khuyết tật..tặng quà người nghèo....Tất cả những việc ấy, người nhận biết ơn vô vàn. Và người cho thấy ḷng vui lên nhiều. Tôi nhớ những ngày đi làm Pḥng Giáo dục. Mỗi lần, thấy bà già đứng ngoắc ngoắc xin quá giang, tôi đều ngừng xe chở bà có lần đi chợ, có lần đi bến xe, có lần quẹo vô ngơ hẻm thăm con..Vừa vô Pḥng, các anh các bạn nh́n tôi cười chia sẻ. Một người đến gần: 

 

Ừ, th́ chở người là tốt, nhưng lỡ bà già kẹt chân hay run tay té xuống hay có sự việc không hay th́ sao. Khổ lắm đó! Đó là chưa kể có kẻ gian gây bao điều phiền phức. Tôi cười to:

Thế th́ không giúp người ta à? Nhưng rồi nghĩ lại thấy thấm thía. Ừ, biết đâu rủi xui đâu đến th́ sao? Biết bao chuyện người quá giang cướp xe, giết hại, tống tiền...Xă hội bao điều lừa đảo, khiến ḿnh muốn làm việc tốt phải ngại ngần. Một lần, vô quán cafe với chị bạn mới quen. Chuyện về giáo dục rôm rả, một d́ c̣n mạnh khoẻ vào xin tiền than thở em bị bệnh không có tiền về nhà. Mủi ḷng, ḿnh mở bóp th́ chị bạn cấu nhẹ vào tay lắc đầu. Nhớ Tivi đưa chuyện bao nhiêu t́nh huống, bao nhiêu thủ đoạn lọc lừa, bao chuyện gian lận gạt gẫm, khiến ta ngại ngần, lâu thành vô cảm trong cuộc sống. Tai nạn xe đứng nh́n, thậm chí c̣n hôi của, người đánh nhau không can mà c̣n quay clip đưa fb.... Nhưng xin hăy giữ cho ḿnh một chút nào đó của lương tâm: Cười một cái, nói một câu dịu dàng, tốt đẹp làm vui ḷng người, ra tay giúp đỡ người hoạn nạn, là Bụt giữa Saigon, đẩy xe dùm khi lên dốc, bánh ḿ từ thiện, ly nước đá lạnh bên đường...Quư lắm chứ! Đến với nhau t́nh người nồng ấm. Ta vui mà người cũng vui. Thiện và ác. Hiền và dữ. Tốt và xấu. Một việc làm tốt. Cách nhau một tích tắc. Một ư nghĩ. Mong cái thiện mạnh hơn cái ác. Cái hiền bao trùm cái dữ. Cái tốt lấn dần cái xấu. Người ta có thể ngă mũ trước một tài năng nhưng sẵn ḷng quỳ gối trước một ḷng tốt. Ḷng tốt là thứ ngôn ngữ mà người điếc có thể nghe và người mù có thể thấy( Mark Twain).

 

 

 Mạnh Thu Đinh Dậu 2017

 

 

 

 

NGUYỄN THỊ THANH TRÍ

Chủ nhiệm CLB thơ Đường

TRẦM HƯƠNG KHÁNH H̉A

Chủ nhiệm CLB Văn học Khánh Ḥa.

 

 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Thanh Trí                |        www.ninh-hoa.com