Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Thanh Trí                |        www.ninh-hoa.com

Nguyễn Thị Thanh T

  Cựu học sinh trường:
 Nữ Trung học Nha Trang
   



Hiện cư ngụ tại:
 Việt Nam

 

 


                                                                                     Ảnh: Internet

 

 Cơn băo Damrey số 12 đi qua, không, bay qua, gió xoáy muôn trùng. Người dân Khánh Hoà mấy mươi năm mới thấy băo. Kinh hoàng. Tan nát. Đau thương. Nhà cửa mái bay, bưng tôn quăng xuống đường, la phông sụp, ngói đổ...chạy cắt tôn xếp hàng, hàng hút, công thợ t́m không ra. Dắt xe Honda đưa vợ con chạy tránh băo, cột con chó ở cây cột ṿm mái trước, vừa ra khỏi nhà, gió thốc bay ṿm đưa con chó bay lên đứng trên mái nhà. Khóc gần chết mà tức cười đưa chó xuống. Cả nhà không sao, kể cả con chó. Nhà vườn nh́n gốc cây mấy chục năm gây dựng giờ trốc gốc chỏng chơ. Cây bàng trước trường, theo quy luật, mùa thu rơi lá vàng, mùa đông lá đỏ ối rụng lả tả theo gió, chỉ c̣n gầy trơ xương vươn thẳng lên trời in h́nh lên màn mây xám đục. Mà bây giờ, đầu đông, cây bàng mầm non nẩy lộc, lá xanh mướt cả một sân trường. Lá rụng hết trong băo nên giờ cây bàng ra lá mới. Đó! Thấy chưa! Quy luật ngàn đời c̣n bị phá vỡ v́ một cơn băo. Mới hay cuộc sống vô thường, không có ǵ hữu hạn giữa cơi đời này. 

Rồi nắng cũng bừng lên. Như nơi đây chưa hề có tang thương. Ông mặt trời thật kỳ! Nắng sáng bừng lên là thấy sức sống vươn lên mạnh mẽ. Cảnh vật tươi xanh. Mọi người cùng làm việc phục hồi tất cả, làm lại từ đầu.

C̣n tôi!!!

Một nỗi buồn đau đáu. Một nỗi sầu khôn nguôi. Suy nghĩ mông lung. Nghĩ hoài. Nghĩ hoài. Vẫn không t́m được một lời giải đáp. Vận dụng các mối quen thân, truy t́m tất cả. Rồi cũng trong ṿng quay của mê hồn trận. Lạc vào Đào Hoa đảo của Đông Tà Hoàng Dược Sư, bước qua trong Kinh Dịch Ngũ Hành..hoa thơm cả gai góc vẫn loanh quanh trong miền hư ảo.

Thỉnh thoảng, tôi nhận được một vài tin nhắn hay cuộc gọi của vài số điện thoại lạ. Thời buổi công nghệ thông tin mở rộng, việc ǵ cũng có thể làm được. Mua sim rác, nhắn nhe, nhá gọi rồi quăng đi, không cho biết là ai th́ chịu chết. Tin nhắn có lúc là vài câu chia sẻ, có lúc là bài thơ nhỏ, có lúc là vài hàng hỏi thăm, có lúc t́nh cảm tràn đầy...Tôi chỉ cảm ơn, xin cho biết tên, làm bạn. Nếu không, xin thể hiện anh hùng mă thượng. Rồi im lặng. Rồi thôi. Rồi quên lăng. Lâu thật lâu. Mấy năm...

Băo đi qua. Nỗi kinh hoàng qua đi. Lo mọi việc gia đinh. Một tin nhắn bay đến:

     - Băo có sao không? Nhà cửa thế nào? Mong đừng thiệt hại như mọi người.

Phản ứng tự nhiên. Bấm lại liền:

     - Dạ. Cảm ơn. Cũng hư hại chút đỉnh, mà không sao. Tui chưa bay. Bạn thế nào? 

     - Cảm ơn đă quan tâm.

     - Dạ. Thiệt t́nh th́ cũng không quan tâm ǵ đâu. Trong băo, hỏi thăm đó mà. V́ cứ nhắn điện thoại mà không biết ai. Bực ḿnh ǵ đâu! 

Thực sự th́ cũng bực ḿnh, để lâu quá trong bụng, tức thiệt, dịp này nói ra dù không được lịch sự, không được tâm lư, dịu dàng. Đó là số điện thoại mà tôi ghét nhất. Nhắn hoài. Mà hỏi th́ không chịu nói tên. Ghét ǵ đâu! Quân tử ai chơi thế!

     - Riêng anh, chỉ có cái chết mới giải quyết mọi việc. May mà có em..

 Tôi mất hồn. 

     - Uư trời! Nói ǵ mà chết. Thời gian qua có ǵ không? Sao mà có tui???

     - Bưởi Thanh Trà ơi! Anh vừa mất 10 rọ tôm bị sóng biển cuốn trôi và mất tích hai người thân.

Nét lạnh lùng biến mất. Tôi thật sự đau xót. Tài sản. Tính mạng. Nhắn tiếp:

     - Dự báo thời tiết nói quá trời mà. Sao vậy? Người thân là ai? Tui đến thăm được không?

     - Một cháu. Một em trai. Thanh Trà ơi! 17 tuổi bị cuốn trôi giữa ḷng đại dương.

     - Đau quá! Cho em chia sẻ. Hôm nào em đến thắp hương em trai và cháu. Anh nói rơ hơn đi..

Lặng im. Điện thoại không nói một lời. Mấy ngày sau vẫn im bặt. Tôi bồn chồn, lo lắng. Đau quá mà! Đang làm ăn tự nhiên mất hết, nhất là mất người thân. Rồi cafe nhóm nhỏ Trầm Hương, nói vui, tổng kết sau băo. Các bạn nói nhiều về băo. Ninh Hoà, Vạn Ninh đau thương nhất. Rọ tôm, bè cá trôi ra biển. Tôi cứ thắc mắc tại sao đă biết băo rồi mà sao mọi người vẫn ở ngoài biển. Bạn Vạn Ninh la lên:Trời ơi! Thanh Trà không biết ǵ hết về người nuôi tôm. Bao nhiêu tài sản, tiền tỷ, vay ngân hàng, cả nhà cửa..cứ nghĩ băo như mọi năm. Họ ở đó coi chừng, lo chỗ này cột chỗ kia...rồi cứ theo, cứ theo, nước biển ập đến cuốn trôi, trở tay không kịp. Bạn nói, tôi h́nh dung giữa biển khơi, gió xoáy, nước dâng cuồn cuộn, giữa gió trời lồng lộng. Các bạn nói thêm: Tất cả tiền của đổ vào đó, mất là mất tất cả, thuê người làm việc bị nước cuốn, người thân họ đau xót t́m tới đ̣i con. Có người tự t́m đến cái chết. Nghe thắt cả tim. Tôi mong điện thoại rung lên, mong một tin nhắn đến để biết anh ra sao. Uư trời! Ngày trước th́ bực ḿnh ghét, bây giờ th́ mong biết tin tức. Mà anh ấy, chị ấy hay bạn ấy...ai biết được. Chỉ là tin nhắn qua lại, có nghe thấy nói ǵ đâu. Thật không biết sao? Nhưng tôi nghe có sự đồng cảm, đau xót trước những mất mát của bạn. Có ai lại đem chuyện cay đắng đau thương ra mà đùa? 

Một tối. Điện thoại rung.

     - Hôm trước, chị và con anh ở Mỹ gọi về nói chuyện. Chị la anh. Đau xót quá! Chắc anh không sống nổi...

     - Cố lên anh ơi! T́nh mẫu tử. Chị nói ǵ th́ anh nín thinh nhen. Xót con mà. Em đến thắp hương cháu được không?

     - Đă t́m thấy cháu, đưa xác về quê hoả táng. Cảm ơn em. Vợ anh đă vĩnh viễn ra đi v́ tai nạn xe. Nếu c̣n, hôm nay không mất mát lớn như vầy.

     - Ủa, là sao? Chị mất rồi hả? Xin chia buồn. Nếu c̣n, chị quản lư giúp anh. Ai bảo anh không nói ǵ hết. Xin lỗi anh.

     - May mà có em nói chuyện..

     - Dạ. Cảm ơn anh. Chia sẻ nỗi đau mà. C̣n em trai th́ sao?

     - Đang t́m. Anh chỉ muốn chết cho rồi. Đó là đứa em anh thương quư nhất.

     - Bản lĩnh. Mạnh mẽ lên anh. Anh t́m vui bên người thân, gia đ́nh, bạn bè..

     - Vợ mất, con ở Mỹ. Anh đang ở quê, hương khói họ tộc.

     - Quê ở đâu?

Im lặng. Điện thoại mất liên lạc. Cùng lúc nghe đau thương mất mát nhiều. Cơn băo tàn phá dữ dội. Biển dậy sóng.

     - T́m được em trai đă hoả táng ở quê lại đón thêm người nữa trở về trong nước mắt.

     - Chia sẻ nỗi đau.

     - Em trai anh ở Mỹ, có vợ ở Úc, được một cháu gái xinh xắn. Bây giờ không biết sống sao đây!!!

     - Anh bớt đau buồn. Hăy yêu cuộc sống như yêu bản thân ḿnh. Tiền bạc có lại được. Tính mạng con người quư nhất.

     - Anh có một số vốn, con anh đầu tư về cho anh nuôi tôm, công việc cũng tốt định làm thêm nữa, th́ xảy ra..Tội nghiệp mấy đứa nhỏ lo cho anh. Cả mấy chục tỷ đấy em à!

     - Anh giỏi ghê, giàu ác chiến. Kinh doanh làm kinh tế. C̣n em, không làm ǵ được, nghèo xơ..

     - Em giỏi mà. Anh biết em là giáo viên giỏi, văn thơ tuyệt cú mèo, t́nh cảm, ứng đối, phong cách hay, một phụ nữ giỏi giang.

     - Uư trời! Không đâu. Anh là ai mà biết em rành. C̣n em chẳng biết ǵ về anh cả.

     - Em hay quên. Phụ nữ thường quên. Đă từng bắt tay chào hỏi nói chuyện..

     - Anh không công bằng với em. Em không biết ǵ về anh. Xin cho biết tên làm ǵ ở đâu vậy? 

     - Th́ em cài số điện thoại thôi. Được rồi...

Hỏi quanh không nói. Tức chết được. Quen biết bao người. Chẳng lẽ bắt tay chào một cái là nhớ ai nhớ tên hết hay sao? Ḿnh quên, c̣n khái quát lên là phụ nữ là như thế, thường quên người. Uư trời! Cái ông này! C̣n biết rất rơ là gọi tôi Bưởi Thanh Trà, bạn thân thường chọc ghẹo thế, nói vui, cho đậm chất Huế. Tôi loay hoay kiếm t́m. Bạn giáo viên? Hỏi vài người ṿng ṿng ḍ xét. Cũng không. Các bạn quanh ḿnh?...Rành quá mà. Ḍ chừng các bạn mới quen? Không đâu. Họ không ở biển, mà ở biển th́ cách nói chuyện không như thế. Chắc bạn thơ. Dạy văn rồi cũng viết lách chút đỉnh cho vui. Có thể là nghiệp dĩ.

 

Văn chương oan trái như kiên toả

Tu sử thi nhân bất khả ly

Dịch:

Văn chương nghiệp nợ như xiềng sắt

Trói buộc nhà thơ luỵ cả thân

 ( Lê Bá Thiên) 

Đúng là niềm vui mỗi người có riêng. Là đam mê, nhất là với người lớn tuổi, một sân chơi trí tuệ mà. Ai đó đă nói: Nhà văn có hai thứ tài sản không ai tranh đoạt: thời đại sống và cuộc đời chính ḿnh. Thấm thía quá. Khi viết ta thường trải ḷng ḿnh, tâm tư t́nh cảm và hoàn cảnh ta sống. Cho nên khi đọc một tác phẩm, đọc một quyển sách, ta phải t́m hiểu về cuộc đời tác giả, phải học Văn học sử. Thế mà học sinh thường hay lộn thời đại của tác giả sống đưa đến những chuyện tức cười. Tôi khoanh vùng rồi giả bộ gọi chủ nhiệm câu lạc bộ thơ hỏi thử. Hỏi ṿng ṿng, xa xa. Chẳng lẽ hỏi thẳng. Mà biết ǵ đâu hỏi thẳng. Tên ǵ? Không biết. Nam- nữ: không biết. Làm ǵ? Không biết. Như vậy làm sao hỏi mà hỏi chẳng ai biết. Tôi chịu chết. Loay hoay t́m kiếm. Loay hoay buồn. 

     - Bưởi Thanh Trà ơi! Mấy người giúp việc cũng mất, gia đ́nh đưa về mai táng. Đau xót quá! Anh biết làm sao đây?

     - Băo lớn quá. Mất mát nhiều. Mất người đau lắm mà làm sao đây. Anh t́m việc ǵ làm đỡ buồn, vui với bạn bè...

     - Bạn anh từ thời đi học, giờ già hết rồi. Mấy bà cứ chọc anh c̣n xuân chán. Anh cười méo xệch già rồi buồn muốn chết đây nè. Anh không làm được ǵ. Con anh kêu anh định cư Mỹ, anh đi với con hay kinh doanh bất động sản. Con cái bắt anh đi với chúng. Anh ở đây, tụi nó không an tâm.

     - Anh đọc sách, t́m vui rồi đi với con. Nh́n quá khứ để sống với hiện tại và hướng tới tương lai là các con. Mong anh vui.

     - Anh đă từng ngồi dưới này ngắm em làm MC. Tốt lắm. Duyên dáng. Và anh luôn hậu thuẫn bên em. Em là sếp mà.

     - Uư trời. Anh cho biết tên đi. Nh́n bề ngoài không đánh giá được con người đâu anh. Em không tốt như anh nghĩ.

     - Nh́n em cách nói, nh́n vào mắt em..Với anh, không phụ nữ nào hơn em..

     - Không, không đâu. Cho biết về anh đi. Nghỉ chơi...

Tôi quẩn quanh, t́m kiếm. Sực nhớ có lần anh chủ nhiệm đi với một người đi họp, liền gọi hỏi thử. Không phải. Sao kỳ vậy trời!!

     - Anh không dám ra đường. Chị anh, con anh không cho đi. Ở nhà buồn quá, nghĩ nhiều...Chắc anh chết mà không thấy mặt em..

     - Nói tào lao bí đao. Anh hăy b́nh tâm. Tính mạng con người quư nhất mà. Cái ǵ rồi cũng qua..

     - Anh muốn mời em gặp nhau một lần..rồi thôi...không bao giờ gặp lại nhau nữa. 

     - Ǵ mà nói gớm thế! Dạ. Gặp nhau cafe nói dóc, để biết mặt anh. Cảm ơn anh. Giữ sức khoẻ nhen...

Vài hôm sau.

     - Anh không gặp em được..Em đừng nhắn tin anh nữa. Chúc em vui khoẻ, hạnh phúc với gia đ́nh. Chào vĩnh biệt...

     - Ủa, là sao? Sao vĩnh biệt? Trả lời em đi..

Lặng thinh. Mấy ngày sau cũng im lặng. Sự im lặng đáng sợ. Tôi nghĩ chắc có chuyện ǵ đó nghiêm trọng. Sao anh không chia sẻ, không cho ḿnh biết. Nhắn tin:

     - Anh thế nào? Có ǵ không? Anh đi Mỹ hả? Sao nhanh thế? Đừng làm ǵ bậy bạ. Con đường nào cũng có lối thoát. Đời c̣n nhiều người khổ đau hơn nữa. B́nh tâm...

Lặng thinh. Thu hết can đảm, tôi gọi đại. Điện thoại tắt máy số điện thoại này không liên lạc được..Chỉ có biết số điện thoại, không biết ǵ cả. Đổi số, tắt máy...là không biết đường t́m.

     - Vĩnh biệt là sao? Cuộc đời c̣n đẹp mà. Anh thế nào?

Bao tin nhắn. Điện thoại không nhận được câu trả lời. Rồi thôi. Tôi không biết tin ǵ thêm. Không biết ǵ cả. Cũng không biết t́m bằng cách nào. Chỉ biết số điện thoại thôi mà. Tắt điện là coi như chấm dứt. Và đă chấm dứt thật. Hơn hai tháng cơn băo đi qua cũng là hai tháng tôi kiếm t́m, suy nghĩ. Kiếm t́m là coi như không rồi. C̣n suy nghĩ th́ suy nghĩ hoài. Chẳng lẽ chết sao trời! Chẳng lẽ định cư Mỹ sớm thế! 

Thôi! 

Cũng như nước chảy qua cầu. Cũng như đọc thêm một trang đời đau khổ. Cũng như biết thêm một cảnh đời trong băo của anh, chị hay bạn...Cho phép tôi gọi là anh, như anh từng xưng hô. Tôi cũng cảm thấy đau như anh, như chính tim ḿnh rỉ máu, da thịt giằng xé tâm hồn đau đớn khi người thân qua đời, khi những người không thân làm việc cho ḿnh bị mất đi. Buồn quá! Đau quá! 

Tôi cũng vậy, anh ạ! Tôi cũng đă trải qua khúc quanh lịch sử cuộc đời, cũng từng đau xé ruột gan giằng xé tim ḿnh, cũng từng đứng trên Cửa Đông cổ thành muốn nhảy xuống hào thành rồi ra sao th́ ra...hay làm việc nửa chừng, dứt cặp đi về khóc sướt mướt mà mấy anh lănh đạo nh́n theo thương cảm không nói một tiếng, cũng từng chạy xe muốn đâm đầu..Thôi, đừng nghĩ nữa đừng nói nữa. Sợ quá rồi! 

Tôi ngẫm lại cuộc đời này. Ai cũng muốn giàu có hạnh phúc, muốn đẹp như Hoa hậu, muốn học giỏi thành đạt, quyền lực tiền bạc trong tay. Nhưng đâu có muốn là được đâu nào! Thế giới này không thuộc về ta. Con người không có quyền hành ǵ đối với ḿnh. Mọi sự tuân theo quy luật sanh diệt, biến hoại, vô thường. Dĩ nhiên ta không bi quan quá, phó mặc cuộc đời ḿnh hay đổ cho số mạng. Không đâu! Ta cố gắng, chọn hướng đi cho ḿnh với ư chí, bản lĩnh. Nhưng có những việc không muốn mang đến, sự bất hạnh, bi kịch...ta phải chọn cho ḿnh một thái độ thích hợp để vươn lên. Trước những cú đánh của số phận, ta lựa chọn cho ḿnh tâm thế đón nhận chứ không phải đ̣i hỏi. Chấp nhận để có thái độ đúng ứng phó, để sống, để làm việc. Tôi tự nói với ḿnh cũng như muốn nói với anh. Hăy cố lên! Dù tôi không biết anh là ai, đang ở đâu và buồn hơn là..anh như thế nào đây???

Và xin cảm ơn anh rất nhiều...đă yêu mến tôi, dành cho tôi những t́nh cảm tốt đẹp với những lời có cánh với sự tin tưởng chia sẻ nỗi đau...

  Trọng Đông Đinh Dậu 2018 

 

 

 

 

 

NGUYỄN THỊ THANH TRÍ

Chủ nhiệm CLB thơ Đường

TRẦM HƯƠNG KHÁNH H̉A

Chủ nhiệm CLB Văn học Khánh Ḥa.

 

 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Thanh Trí                |        www.ninh-hoa.com