Tôi
được ở nhà báo có giấy mời của trường Trung cấp Phật học Khánh Hoà dự
lễ kỷ niệm 25 năm ngày thành lập trường. Và sau đó quư thầy Ban Giám
hiệu gọi điện thoại báo tin. Ḷng vui vô hạn nhưng cũng buồn không
cùng, tôi đang ở Saigon không về dự được. Vẽ ra trước mắt tôi ngôi
chùa Long Sơn Ông Phật trắng cờ Phật giáo tung bay rợp trời, lễ đài uy
nghi một màu vàng thành kính, từng đường dây hoa giăng giăng từ cổng
vào chùa và có dịp gặp lại Tăng Ni sinh của tôi. Vâng, cho phép tôi
dùng từ" của tôi" v́ khi dạy tôi đă thực sự kính nể, quư mến những
người "đi ngược ḍng đời" theo cách nói của Ni sinh, những người đáng
lẽ tôi phải gọi là thầy, cô về chức năng tôn giáo. Gần đến ngày lễ,
tôi điện thoại về trường chúc mừng, cáo lỗi không dự được và chân
thành cảm ơn trường. Tiếng thầy Hiệu phó vang trong máy: Không
được. Cô Trí phải về thôi. Về dự lễ, Tăng Ni sinh hỏi cô lắm đó.
Trường sẽ mua vé cho cô vô lại Saigon. Trời ơi! Thầy ơi! Làm vậy lỗi
đạo chết. Dạ. Cảm ơn thầy. Con sẽ về, sẽ về...chi trong mấy tiếng đồng
hồ, nhỏ con mua vé và tối hôm đó trên chiếc xe tôi co ro một góc sau
chót xe nghe dập dềnh dậy sóng để rồi sáng sớm tôi đă có mặt tại
trường. Đúng như suy nghĩ, chùa mặc chiếc áo mới cờ hoa. Ngày đầu tôi
dự hội thảo. Trong khi ngoài đời xôn xao đô hội người ta tranh giành
nhau từng món lợi th́ ở đây, nơi đất Phật trang nghiêm, nơi mái trường
cổ kính, quư thầy bàn về Phương pháp dạy học, cách dạy thế nào, nội
dung ra sao để nâng chất lượng Tăng Ni sinh. Thật đáng kính! Tôi và
các giáo thọ được tặng bảng Tuyên dương công đức. Uư trời! Đâu có làm
ǵ đâu mà tuyên dương công đức. Thật ngại quá. Tôi về nhà lộng kính
treo trân trọng trước bàn thờ Phật gần bên câu đối Hoà thượng Thích
Hạnh Niệm- chủ biên tạp chí Hương Sen Hội An- tặng nhân về nhà mới.
Câu đối là Hán tự tôi ghi lại chữ Hán Việt và dịch nghĩa Việt và ghi
nhớ.. Thỉnh thoảng nh́n bảng công đức để giữ ḿnh, để tu thân xứng
đáng người Phật tử và tri ân nhà trường.
Tôi dạy Việt Văn, là nền tảng Tiếng Việt Tăng Ni sinh khoá 6, 7. Lần
đầu ngỡ ngàng với cách ăn nói, cách giảng dạy, cách xưng hô. Đức Phật
đă độ tŕ cho tôi, đưa bước chân tôi đến đất Già lam, đă truyền cho
tôi ngọn lửa ánh sáng" Duy tuệ thị nghiệp" như ánh nến đêm hội hoa
đăng truyền từ bàn tay nọ sang bàn tay kia để biển đêm rực sáng. Và
ngọn lửa sẽ cháy măi sáng măi, triết lư Phật giáo mang ánh sáng tâm
linh và khoa học đến cho mọi người, như Albert Einstein đă nói " Tôn
giáo của tương lai sẽ là một tôn giáo toàn cầu, vượt lên trên mọi thần
linh, giáo điều và thần học. Tôn giáo ấy phải bao quát cả phương diện
tự nhiên lẫn siêu nhiên, đặt trên căn bản của ư thức đạo lư, phát xuất
từ kinh nghiệm tổng thể gồm mọi lĩnh vực trên trong cái nhất thể đầy
đủ ư nghĩa. Phật giáo sẽ đáp ứng các điều kiện đó".
Vẫn nhớ măi những buổi sáng khăn quàng áo choàng trời se lạnh thu
đông, tôi đi dạy sớm ngắm b́nh minh phố biển từng ḍng người vào thành
phố, đến trường đọc báo rồi lên lớp.
Vẫn nhớ măi những buổi trưa nắng gắt dạy lớp Tăng khoá 7 ở trường Phan
Sào Nam, ngày trước là trường Bồ Đề, hoa phượng nở đỏ rực trên mái nhà
trên tán cây trên sân trường, tiếng ve kêu ran hoà với tiếng giảng
bài.
Vẫn nhớ măi bước chân chầm chậm vào Ni viện Diệu Quang trầm mặc, hoa
nở thắm dưới chân Đức Quan Thế Âm, tôi chấp tay dưới chân Ngài cho Ni
sinh chụp h́nh, giỏ sa kê nặng nghĩa t́nh mà Ni trưởng tặng tôi xách
trĩu cả tay về nhà chia đều cho hàng xóm. Và khi không c̣n dạy, đi
ngang trường lúc tan học, tôi đi chậm sau hàng loạt Ni sinh xe đạp về
nhà, ủa quên, về chùa. Lần nào ra bài tập về nhà là thế nào cũng ư
kiến: về chùa chứ cô. Tôi gật đầu: vâng, bài tập về chùa.
Vẫn nhớ măi buổi chiều dần xuống Long Sơn, du khách nhẹ bươc văn cảnh
chùa, hoa tươi rung rinh đón những giọt nước từ bàn tay thầy. Có hôm
đang giảng bài du khách bước vô ngồi sau lớp dự giờ. Tôi tự nhiên
giảng rồi xuống tiếp chuyện.
Vẫn nhớ măi cây bồ đề nhánh sà trước lớp mùa thu thay lá xanh non, các
biển nhỏ nền đen chữ trắng ghi những câu ư nghĩa trong Kinh Pháp Cú:
Thấy lỗi của người th́ dễ. Thấy lỗi của ḿnh th́ khó. Lỗi của người,
ta cố phanh t́m như t́m thóc lẫn trong gạo, c̣n lỗi ḿnh, ta cố che
giấu như cờ gian bạc lận thu giấu quân bài..v.v.. Lần nào cũng vậy,
cặp giáo án bước lên giảng đường, tôi cũng đọc thơ Thanh Tịnh gắn cạnh
hoa sứ:
Cửa Phật đây rồi, tôi đến đây
Van xin nước tịnh gội đêm say
Tôi người mê muội ham cùng cả
Xoá nhạt trăm năm hận, một ngày...
Câu thơ 7 chữ thường đọc nhịp 4/3 nếu câu sau cùng đọc vậy là hỏng
hết, vẫn c̣n hận, mà đọc theo dấu câu. Tôi phân tích cả lớp cười vui.
Vẫn nhớ măi một Lệ Quang, lớp trưởng, thay Nguyên Vân quản lư lớp; một
Thuần Măn thay Diệu Như mà một lần đến chùa Minh Thiện tôi đă gặp Diệu
Như; ngày về trường dự lễ có cô nhắc em nhớ cô dạy viết văn phải có hệ
thống đừng như: anh ấy bị thương một ở đùi và một ở Huế; nhớ, nhớ cả
Tăng Ni sinh khoá 6 một buổi chiều ở Huế ngồi trong ngôi chùa cổ, nhớ
20.11 gọi điện chúc mừng cô giáo, các cô vô Saigon học, tôi đă t́m
đến chùa Bát Nhă lạy Phật, thăm Ni sinh, có cô khoe là Khánh Hoà học
dẫn đầu top ten ở đây cô à, nhớ những lời cô giảng. Tôi nhớ báo Giác
Ngộ có lần đưa tin Thủ khoa Học viện Phật giáo là Tăng sinh Khánh Hoà,
vui quá!, nhớ các cô căn dặn là sẽ gặp cô ở ngày kỷ niệm trường 25
năm...
Những buổi giảng dạy, những câu chuyện, cuộc gọi...tôi không thể nào
quên.
Tài liệu, giáo án vẫn c̣n đó.
Mái trường Trung cấp Phật học, chùa Phật trắng Long Sơn vẫn c̣n đó,
mỗi lần đi ngang qua vẫn ngoái đầu nh́n lại, vẫn giữ sự kính trọng quư
thầy cô, sự kính mến thân thương với Tăng Ni sinh...
NGUYỄN THỊ THANH TRÍ
Chủ nhiệm CLB thơ Đường
TRẦM HƯƠNG KHÁNH H̉A
Chủ nhiệm CLB Văn học Khánh Ḥa.