Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Thanh Trí                |        www.ninh-hoa.com

Nguyễn Thị Thanh T

  Nguyên học sinh trường:
 Trung học Diên Khánh &
Nữ Trung học Nha Trang
   



Hiện cư ngụ tại:
 Việt Nam

 

 

 

 

 
BĂO L̉NG VẪN ƯỚT
Nguyễn Thi Thanh Trí

Vô thăm con. Gặp đám bạn cafe lê mê buổi sáng. Nắng sớm đầu hạ Saigon vướng vít hoa phượng đỏ rực, quấn quưt màu tím bằng lăng... lan nhẹ lan nhẹ ra xa, hoà với nắng vàng mơ pha chút mỏng manh làn sương giăng giăng.. thu hút ánh nh́n trong tầm mắt, làm tôi nhớ Huế. Giờ này tôi đi bộ trên cầu Trường Tiền, ngắm sông Hương dịu dàng như o tím Huế, xa xa Ngự B́nh, nơi tê Vỹ Dạ, rặng cây xanh quê nhà. Đám bạn đa phần là Huế. Bên tê, bạn Quảng Nam tự hào Đất Ngũ Phụng tề phi địa linh nhân kiệt, "xe độp" luôn miệng, bên ni Khánh Hoà với "cây dầu đơi" đền thờ Trịnh Phong, bên nớ bạn B́nh Định với "nẫu dẫy" Bàn thành Tứ hữu, thường lên Ghềnh Ráng mộ Hàn... Saigon dang rộng ṿng tay đón người khắp miền đất nước, nghe ra th́ biết, không cần: Mi ở mô? Các bạn nói với nhau: Tau thích nói giọng Huế giữa ḷng Saigon mi nợ, nghe nó là lạ hay hay và là... Huế ḿnh. Người Huế lúc nào cũng đầu môi: Huế ḿnh. Tôi cười nhẹ, nhớ thơ Hạ Tri Chương:

Thiếu tiểu ly gia lăo đại hồi

Hương âm vô cải mấn mao tồi

Nhi đồng tương kiến bất tương đắc

Tiểu vấn:" Khách ṭng hà xứ lai?"

( Khi đi trẻ lúc về già

Giọng quê vẫn thế tóc đà khác bao

Trẻ con nh́n lạ không chào

Hỏi rằng:" Khách lạ nơi nào lại chơi?"

Dù đi nhiều nơi, ở Saigon làm giọng nói có pha chút âm hưởng nhưng vẫn là.. Huế ḿnh. Tôi buồn cười nhớ bà vú Quảng Trị, nói lúc nào tiếng sau cũng cao vút, nghe điện thoại là... tám làng cũng nghe: A lô! Hả, hả.. nó bệnh ra răng? Trời ơi!.. ơi cao lên... Bà thường than phiền: Em không dám nói giữa Saigon, cứ bảo không nghe dù ḿnh nói chậm, thôi nói với người miền Trung, ăn mặn không ngọt đường như miền Nam.. Th́ bà cứ chơi, cứ nói b́nh thường, lâu dần người ta cũng hiểu ḿnh mà. Đừng nói về nhà ḿnh, về ḿnh nhiều, chào thân thiện như bà con làng xóm. Nói xong, tôi tự cười với ḿnh: Như triết lư. Lâu dần, bà cũng thấm, nói chuyện xen giọng văn chương: Ông đó b́nh quân lắm.. là bà nói ông đại uư về hưu, vợ chồng ổng thường chơi với bà.. À, là b́nh dân. C̣n vợ ổng hoà nhăn lắm.. là hoà nhă.. nhă, tôi nói như thầy giáo phát âm chuẩn, nhă, uốn giọng nặng pha chút Bắc. Uư trời! Bệnh nghề nghiệp. C̣n với cháu ngoại: Em thổ hoài không nín.. là dỗ dành. Ăn cơm nể nhen Kuhuy! Là ăn cơm không thêm ǵ hết. Và Kuhuy quen dần: Kuhuy ăn cơm nể. C̣n ba nó, Saigon chính hiệu Con nai vàng xảnh xẹ: Kuhuy ăn cơm nê! Cười ḅ ra..

Một bạn kề tai nói nhỏ: Mai, tau với mi đi dự Quán Văn. Ở mô? Nói nhỏ, tụi nó đi theo, quậy! À, chương tŕnh Quán Văn giới thiệu cô Huyền Chi với bài thơ Thuyền Viễn Xứ, Phạm Duy phổ nhạc. Thấy hay hay! Tôi đi với anh bạn. Hai ông đi vô có anh bạn nhà văn đón. Ở ngoài, khách uống cafe, ngăn trong dành riêng cho khách thơ. Quán cafe cây xanh, không gian ấm cúng d́u dịu. Tấm phong với hàng chữ: 

QUÁN VĂN

THUYỀN VIỄN XỨ

Tập thơ và kư

Tác giả: HUYỀN CHI

 

Các cô gái áo dài, đầm xéo.. là cháu của bà, đưa phiếu gọi nước uống khách chọn, trên bàn là bánh ngọt. Các anh chị các cô đi lại nhẹ nhàng, từng bàn từng bàn ngồi nói với nhau rất khẽ. Chiếc bàn để sách Thuyền Viễn Xứ, trang trong có lời viết tặng và chữ kư của tác giả, một cô phụ trách và cô Huyền Chi, nhân vật chính với chiếc áo tim tím, mái tóc cắt ngắn, cao, khuôn mặt thanh tú, chiếc mũi cao, đi lại nhanh nhẹn.. chắc ngày xưa cô đẹp lắm. Th́ h́nh ảnh đây, dáng người đó. Tôi cũng bắt chước mọi người, chào cô và được cô ghi tên ḿnh với lời yêu thương. Tôi với bạn chọn một góc khuất có thể nh́n quanh. Nhạc nhẹ. Bài hát Thuyền Viễn Xứ vang lên với giọng nữ cao vút. Mở đầu, anh Nguyên Minh, phụ trách Quán Văn phỏng vấn cô, tiếp theo là nhà thơ Trần Dzạ Lữ, à, nhóm bạn Huế họp mặt anh có đến chơi với chúng tôi, tiếp đến là một cô khác.. Đại khái những câu hỏi mà người trả lời, ta hiểu được cuộc đời và sự nghiệp của cô, cái duyên bài thơ cô được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc. Năm cô 17 tuổi, cô in tập thơ Cởi Mở, cô đến nhà in Sống Chung ở đường Gallie'ni (Trần Hưng Đạo) để xem cuốn thơ mới vừa in xong, th́ gặp nhạc sĩ Phạm Duy bước vào lúc ấy nhạc sĩ trạc 35 tuổi. Bà chủ quán giới thiệu và cô đă đề tặng nhạc sĩ một cuốn. Ít lâu sau, radio phát bản nhạc Thuyền Viễn Xứ, cô rất vui. Rất nhiều lần, trong bản nhạc Thuyền Viễn Xứ cô đều đọc lời nhắn tin: "Huyền Chi, cô ở đâu?". Cô lập gia đ́nh, gác bút, ẩn ḿnh, dù nhạc sĩ Phạm Duy nhiều lần nhắn gọi. Chồng cô mất 9 năm, các con cháu khuyên cô chơi Facebook cho bớt cô đơn và cô đă lên mạng, bước ra ngoài, nhu cầu viết dần trở lại..

 

Chơi Facebook. Th́ nhỏ con đă tạo cho tôi và tôi cũng chơi lai rai. Tháng, cả tháng vô một lần. Có khi viết ǵ đó, thường là đọc bài bạn bài ḿnh, like một cái, b́nh luận một chút với lời ngắn gọn với bạn thân, với những ǵ ḿnh thích. Mỗi người có một quan niệm, một cách chơi FB riêng. Có người ngày nào cũng lên, ăn, đám giỗ, cafe, gặp bạn.. nói vui là cúng FB.  Có người có chuyện ǵ cũng lên, nợ nần, giận dữ, đau buồn, sửa sai bạn, áo đẹp, con đẹp.. nói chung là khoe.. đại khái nhiều cách chơi. Có em mới chụp h́nh với người yêu thân thiết, mai nói lời chia tay, yêu, ghét nói hết. Tôi có nói với con gái: Sao ngày xưa viết nhật kư là của riêng ḿnh, không ai được coi kể cả cha mẹ, sao bây giờ nói... xóm làng nghe! Và ngôn ngữ FB. Tôi nói với Tăng, Ni sinh: Sao bây giờ viết lạ quá đọc không ra, FB có một ngôn ngữ riêng, già như tôi đọc không biết ǵ hết. Nhưng.. lại nhưng, bây giờ tôi cũng lai rai FB, nhưng một chút ǵ khác. Và ngôn ngữ. Lâu lâu, cũng nói ông quại, dui quá hà... Nhớ có lần bị anh bạn chỉnh cho một phát Thầy giáo sao nói vậy! Đành xin lỗi.

 

Dự Quán Văn về. Xúc động. Ngưỡng mộ dâng tràn. Để trên bàn tay cân đo đong đếm, cô Huyền Chi đă chọn gia đ́nh, dù nhạc sĩ Phạm Duy đă bao lần: Huyền Chi, cô ở đâu? Có thể gặp để ngắm nàng thơ một chút, có thể cảm ơn cô một tiếng và có thể tặng cô một bản nhạc với chữ kư nhạc sĩ. C̣n cô, cô nói " nợ ông một lời cảm ơn v́ nếu không có ông, bài thơ tôi không c̣n được lưu giữ trong ḷng nhiều người đến hôm nay". Cảm ơn cô đă trở lại thơ văn.. và v́ thế em mới được diện kiến, mới hiểu thêm một điều hay và mới có bài viết về chuyện tâm t́nh của ḿnh.

 

Ngày sau, tôi vô FB, chợt đọc một bài nêu những suy nghĩ hay hay, dễ thương, đồng cảm về Quán Văn Thuyền Viễn Xứ, với nickname ladieubong. Tên lạ. Chắc cũng có một lần" đứa nào t́m được lá diêu bông. Ta sẽ lấy làm chồng!!!" Không đừng được, tôi vào b́nh luận: Ôi! Đồng cảm. Hôm đó tôi có dự. Sao cô hay thế! Nói hết dùm tôi rồi. Và sang messenger làm quen: 

 

Sao lại là ladieubong? Chắc cũng có lần kêu ai t́m lá hén!

Dạ. Không đâu. Thích lấy tên thế!

Hoàng Cầm, một t́nh yêu sét đánh 8 tuổi. Lạ hén!

Dạ. Cảm ơn anh. Lạ anh há!

Tôi gọi là cô. Là cô chứ!

Vâng, em là nữ. Không, chính xác là bà già.

Hôm đó cô có dự Quán Văn hả? 

Dạ có. Chương tŕnh dễ thương, cách dẫn để hiểu về cuộc đời cô và nhân vật.. gai góc..

Ok. Ư anh như ladieubong nên mới làm quen nè. Bây giờ tôi sẽ là soida.

Sao vậy? 

V́" ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau" mà.

Dạ. Anh cứ tự nhiên.. cũng cần có nhau với một người nào đó..

Không, với một người...

 

Rồi ladieubong tảng lờ, bỏ dở.. sau đó, cô gởi tặng tôi tập văn cô viết, giới thiệu trang Web cô tham gia.

Bận bịu, chuyện nhà, hoá đơn bán hàng, cháu ngoại.. tôi cũng đọc truyện của em. Một chút bàng bạc, một tí thâm sâu, là lạ hay hay, không dài ḍng màu mè, nói về thanh xuân nhiều... nếu văn là cô bé nhí nhảnh tinh nghịch, một chút ngây thơ th́ thơ Đạo thật triết lư Đạo đời hoà hợp. Tôi dần dần cảm nhận được em, con người, công việc làm, cách sống... theo riêng ḿnh.

Có duyên gặp nhau. Thú thật đừng la nhé! Sao anh rất thích rất mê bài viết của em. Sợ viết chữ yêu.. mang tội phải sám hối..

Có người thích thơ văn là vui rồi. Yêu văn th́ mắc chi phải sám hối mắc chi mang tội.

À, sợ mê người yêu người. Văn phong nhẹ nhàng, t́nh cảm, đọc có lúc chảy nước mắt, ladieubong có khóc không? T́nh yêu trong văn em trong trắng như hoa sen thuần khiết.. cứ nhơ nhớ! Kỳ vậy ta! Chắc chỉ ḿnh em hiểu!!!

Em cũng không hiểu. Cảm ơn anh yêu thích thơ văn và chỉ có thơ văn.. chưa biết người ta ra sao mà nói! 

Ừ! Biết thế nhưng nh́n ảnh, văn là người.. biết em phần nào rồi. Gặp nhiều người nhưng chỉ có ladieubong. Đừng từ chối tấm ḷng, ta buồn... cứ đổ qua đổ lại. Ghét! Nghĩ về em, anh hát: Từ ngh́n trùng ta gặp nhau đây, rồi thiên thu măi măi sum vầy.. ( Vũ Thành An) em nghe không?

Nghe rơ.. Nếu sám hối Phật không chứng đâu, sám hối với ladieubong đi!

Hic.. hôm Quán Văn ngồi chỗ mô? Phải biết ngồi cùng bàn nói dóc, à không, ngồi nghe cô Huyền Chi và ngắm em. Tiếc ghê!

Cái anh này! Em ngồi trong góc nhỏ với bạn.

Tôi tiếc hùi hụi. Phải chi biết trước, tôi trốn thằng bạn già, ngồi chung với em. Rồi giựt ḿnh! Nh́n lại ḿnh. Già rồi. Sao lẩn thẩn..

Về lại căn pḥng quen thuộc, nh́n ra cửa sổ vườn cây xanh xanh, gió xào xạc, có lúc cây đứng im không nói chuyện với nhau. Huế nóng 39 độ. Huế thân yêu. Huế cổ kính. Huế lặng thầm, trầm lặng như ḿnh, bạn cứ bảo đạo mạo nghiêm trang. Mà sao ḷng ḿnh nổi sóng! Không! " Quyết là không nhớ nàng!" Cứ nghĩ những câu nói qua lại. " Chưa gặp em tôi vẫn nghĩ rằng, có nàng thiếu nữ đẹp như hoa.. " chắc em duyên dáng cười vui, mắt như biết nói!!! Lại nghĩ vẩn vơ...

Tôi cố quên. Sao ḷng vẫn nhớ! Loay hoay. Ngồi vào máy cập nhật bài viết các bạn, ḷ ḍ lại nhắn:

Gặp nhau được không? Năn nỉ. Em ở mô?

Dạ ở Saigon. Chắc không được đâu anh ơi! 

Why?

À, sợ đủ thứ..

Không ai bắt cóc đâu mà sợ. Tôn trọng ladieubong..

Bằng bẵng mấy ngày. Có hôm: 

M.

Là ǵ? 

Em tinh nghịch hỏi lại, tôi nghe như tiếng cười em đâu đây. Trong truyện em là cô bé nhí nhảnh dễ ghét, c̣n ngoài đời, em ra răng? Tôi tự nhủ với ḷng, nói với sông Hương: Không, không nói.. như mây bay như gió thoảng như hoa gởi hương cho gió để vui với đời.. Sao nh́n ảnh em, đôi mắt ấy nụ cười ấy như thân thuộc như yêu thương như gặp nhau rồi như muốn nói với tôi điều ǵ.. như cười cười trêu chọc tôi. Cuộc đời oái oăm, cứ tự đày đoạ ḿnh giữa bao dằn vặt. Thừa nhạy cảm nhưng không dũng cảm. Thế là khổ đau! Thế là nước mắt! Tôi tự với ḿnh, có tô hồng không, có phóng đại quá không? Sông Hương ơi! Hăy nghe ta nói rồi cuốn trôi đi về phương trời xa ấy. Trôi nhẹ nhàng trôi d́u dịu..

Hỡi sông Hương chảy qua miền Vỹ Dạ

Xin ghé vào trao hộ tấm t́nh ta.

 ( Miên Đức Thắng)

... rồi hăy trôi đi!

 

Tôi lao vào công việc. Lo việc nhà. Tập hợp bài viết. Cafe bạn vừa bàn việc. Về với vườn nhà. Lên chùa. Nói chuyện với thầy cũng là sư huynh học chung trường. Trong không gian tĩnh lặng Huyền Không Sơn Thượng thật nhẹ ḷng. Nhắc chuyện học ngày nào, rồi đọc Văn hoá Phật giáo, rồi nghe thầy nói chuyện vui mà đượm màu triết lư rồi ngồi xem thầy viết câu thơ, câu đối, thư pháp bay bay. Cả buổi. Về, ngang qua Thiên Mụ. Sơn thuỷ hữu t́nh, người xưa bảo xây chùa coi phong thuỷ. Thiên Mụ đẹp như bức tranh thuỷ mặc, phóng tầm mắt trải rộng, sông Hương lững lờ xa xa Ngự B́nh. Ngắm sông Hương chiều tà, hoàng hôn ráng vàng như tuổi xế bóng. Sao ḷng trĩu nặng! Lại nhớ nhà thơ Phạm Thiên Thư Tu sĩ Tuệ Không. Hay quá! Nàng thơ, tuổi xuân hư hư thực thực.. À, vui lên chứ! Tôi cười mà miệng mếu xệch.

Chào ladieubong.

Mấy nay vắng bóng? 

Đi chùa cầu nguyện.

Cầu ǵ?

Th́ cầu.. quốc thái dân an, khắp nơi yên lành, ladieubong vui khoẻ. C̣n tui! Buồn cũng được..

Hic..

Hạnh phúc là.. người ḿnh thương hạnh phúc. Rất tin và mong em hạnh phúc

Dạ. Cảm ơn anh. Mà mấy nay buồn quá, không viết được.

C̣n ḿnh th́ t́nh cảm nghiệt ngă giúp ḿnh cảm xúc viết trong nỗi thất vọng. Người có thấy mây giăng kín bầu trời, ngày đă muộn, con thuyền theo sóng trôi xa... người ơi! 

Sao văn chương gớm! 

T́nh yêu giữ măi trong ḷng. Măi măi là t́nh bạn. Bạn ơi! Có hiểu! Yêu văn là yêu người chăng! Đêm trăn trở, đôi mắt nụ cười.. tan chảy trong ḷng tận đáy ḷng.. tôi tự nói với ḿnh.

Ladieubong ngu ngơ lắm! Sợ anh...

Thương cái ngu ngơ ấy, viết cũng mấy trang..

Nín thinh. Không nên nói. Hăy chịu đựng với nỗi đau của riêng ḿnh. Ta nghĩ về em như con ong say mật ngă vào ḷng bông hoa hồng một thứ t́nh cảm nuốt trôi.. Ḷng ta, ta không hiểu biết ai hiểu cho ta. Liệu có kiếp nào cho mai sau??? Ôi! Người ơi! Ta lại ră rời với gánh nặng u buồn của một.. tṛ chơi t́nh cảm..

 

Một tối,

Ḿnh gặp nhau đi! 

A! Vui quá! Ở mô?

Em chọn quán cafe sông nước dưới chân cầu B́nh Lợi. Tôi đi cầu B́nh Lợi đỏ chói cong vồng. Mong hôm nay gặp đậm màu ḥ hẹn. Lục b́nh trôi.. cứ trôi.. mặc người đời nghĩ ǵ thế gian ra sao... Vài hoa tim tím. Phóng tầm mắt ra xa. Toà nhà từng khối. Ở đây sông nước, cây cối nghiêng nghiêng rễ ngoằn ngoèo ḅ ḅ.. có người câu cá, được cá, la to lên, cũng có câu được cá xong rồi bỏ xuống nước, rồi cười to. Ḷng tôi dịu hẳn đi. Chờ em. Chờ. Thật lâu. Buồn, mở điện thoại coi lại. Vài cô gái, mấy chị trung niên đến, áo đầm ngắn, dài, quần ôm ống rộng ống ôm.. điện thoại reo. Ladieubong. Vui. Anh ơi! Em đến không được rồi, trông cháu, nhỏ con đi đột xuất có việc. Sorry! Tôi thẩn thờ. Ly cafe đen càng đắng. Ngồi. Ngồi măi. Suy nghĩ. Ngắm cảnh Saigon sông nước.

Nắng Saigon anh đi.. càng thấy nắng

Vắng em rồi... không t́m kiếm ladieubong..

Vâng! Tôi không t́m không kiếm. T́nh cảm tự đến tự đi. Miễn là t́nh cảm ḿnh tràn đầy và ḿnh tự nhận thấy tấm chân t́nh của ḿnh. Tôi cảm thấy thơ thới b́nh yên.

Xin lỗi anh!

Không sao.

Thật ra.. sáng, em có đến quán và đă thấy anh. Anh không cao( nhưng mọi người phải ngước nh́n!!!) đậm người, mặc áo thun đen, tóc loà xoà trước trán, đeo kính trắng... Có phải nghề giáo?

Tôi giật nẩy người. Sáng, ḿnh cũng nh́n mấy cô ra vô mà. Tiếc là khi nghe điện thoại ḿnh không quan sát chung quanh. Sáng ngồi có.. đẹp không? Sao vẩn vơ như là mới lớn!

À, tôi, giáo viên. Nghề nghiệp bao trùm cách sống, tâm hồn.. và cũng có mấy năm Mỹ thuật. Nhưng v́ sao ladieubong tránh? 

Lặng thinh.

Không biết mặt nhưng anh cứ nghĩ em là người truyền năng lượng đến mọi người, tâm trải rộng.. tự nhiên tôi nghĩ em là tri kỷ như một Bá Nha- Tử Kỳ..

Nghĩ về em như giọt sương buổi sớm, lá me bay bay trên tóc em, bàn tay hơi thở bên vai.. Đêm Saigon, nhớ đôi mắt cười đôi mắt khóc, trong mắt em như có điều ǵ tan chảy.. lúc nào cũng nhớ... tôi nghĩ miên man...

Anh giỏi tưởng tượng thế thôi. Em.. em..

Là người t́nh trong mộng. Chỉ trong mộng. C̣n ngoài đời dẫu bẽ bàng..

Em không đẹp không tài hoa như anh nghĩ. Em.. một phụ nữ.. khiếm khuyết..

Có ǵ đâu..

Em bị ở chân, đi đứng khó khăn. Viết là niềm vui.. Em lấy ladieubong tự chảnh một chút, như có người t́m lá...

Tôi không ngờ.

Tội ladieubong thế! Hôm ḿnh dự Quán Văn cafe Lọ Lem, em sẽ là Lọ Lem mà! 

Em đă biến khiếm khuyết thành ưu điểm, hướng tới điều tốt đẹp. Tôi nói thêm. Em có coi TV chương tŕnh Cất Cánh không? Chị Nguyễn Thị Minh Châu, khuyết tật, chiều cao 1,1m, khi là diễn giả, chị đă bước lên chiếc ghế tự giới thiệu ḿnh, cho cao bằng người b́nh thường, rồi bước xuống là ḿnh, chị nói trong niềm vui, đầy nhiệt huyết. Quan điểm sống của chị là Tự tin, họ tự tin là người mẫu chân dài th́ ḿnh cũng tự tin là người mẫu chân ngắn.. là Nỗ lực, là Chọn cho ḿnh một cách sống kỳ diệu. Em cũng đă chọn cách sống kỳ diệu. Văn thơ cho em tất cả.

Cảm ơn anh. Em thấy vui thấy tự tin. Thời gian trước, em buồn.

Sao buồn? V́ anh?

Gặp anh, em suy nghĩ nhiều. Cảm ơn t́nh cảm thánh thiện, trong sáng của anh, dù anh chưa lần nào hỏi t́nh cảm của em đối với anh ra sao?

Làm răng mà hỏi được! Chưa biết em ra răng! Là thơ văn thấy mến. Anh nói thật ḷng ḿnh. Em, người của gia đ́nh, của thơ văn, của mọi người...

Cảm ơn anh.

Thơ ladieubong t́nh cảm. Anh xúc cảm, sống nội tâm... dễ khóc khi đọc những bài thơ cho người dưng lắm đó nhen!

Cái anh này! Sợ quen làm anh phiền, phiền anh mấy nay. Em ngại, áy náy quá!

Em khi mô cũng khách sáo, sợ phiền sợ phiền, đă hiểu th́ phải tin nhau. Cuối cùng th́ phải làm sao cho vừa ḷng ḿnh?

Xúc động. Sao dùng từ ḿnh?

Sao vậy? Một bộc phát. Tôi cũng không hiểu ḿnh. Sao đọc những ǵ em viết rồi thấy gần gũi, như người hiểu ḿnh như tri kỷ. Có người ở gần sao nói chuyện không được, người ở xa sao nói hàng giờ. Đạo Phật lư giải là Duyên. Tôi gặp em như cái duyên. Mà sao em vẫn không gặp tôi!!!

 

Tôi vẫn đọc truyện ngắn truyện dài, là giáo dục, là cách sống, là truyện, là văn thơ.. của ladieubong, vô FB, là niềm vui mỗi ngày. Tôi vẽ h́nh em và gởi qua em bằng nét phác hoạ những năm Mỹ thuật.

Cảm ơn nhiều. Em không đẹp vậy đâu! Em khiếm khuyết.. em xấu mà..

Xấu ǵ đâu. Với anh, em là h́nh ảnh đẹp.

Vâng! Em đẹp trong tôi. Nét đẹp tâm hồn. Tôi đang sống trong niềm vui tâm hồn. Thời gian c̣n dài. Rồi sẽ đổi thay với tất cả t́nh cảm và sự chân thành của tôi. Mong như thế! 

 

C̣n giờ đây, tôi vẫn viết, vẫn đọc bài của em, của bạn, của mọi người.. vẫn nói chuyện với em với những cung bậc cuộc sống. Đôi lúc trái tim cũng phải biết buồn đau, biết khóc để cảm nhận được giá trị của sự yêu thương, của t́nh cảm con người. Trái tim đâu lúc nào cũng nhịp đập tươi vui như chachacha sôi động.

 

Cuối xuân đầu hạ. Ai cũng than nóng quá nóng quá!

Mà ḷng tôi vẫn ướt.. vẫn nghe tiếng th́ thầm của cơn băo ḷng..

Sao vẫn ngu ngơ khờ khạo như thời mười mấy!

 

 

 

 

 

 

 Đầu Hạ Kỷ Hợi 2019

 

NGUYỄN THỊ THANH TRÍ

Chủ nhiệm CLB thơ Đường

TRẦM HƯƠNG KHÁNH H̉A

Chủ nhiệm CLB Văn học Khánh Ḥa.

 

 

 


 

 

Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Thị Thanh Trí                |        www.ninh-hoa.com