Rồi anh sẽ về thăm để một lần nghe tiếng sóng vỗ
dưới chân gềnh Ráng. Ở đó, c̣n không người nghệ nhân khắc tên người
lên miếng gỗ thông và Hàn Mặc Tử nằm gối đầu, đếm tuổi ḿnh qua năm
tháng? Có khi bài thơ cuối cùng, ông viết cho hàng phi lao, không phải
cho những người t́nh, bởi chúng biết chung thủy với ông hơn. Anh thích
sự cuồng điên như ông mỗi khi trăng lên dù nó tạo ra đau đớn. Một lát
cắt cần ngàn ngày sau, một ngày b́nh yên.
Anh vẫn mơ giấc mơ của ngày cũ. Là những sớm
tinh mơ, sóng chưa xóa hết dấu chân người trên cát. Là hương gió mang
vị mặn xát lên làn da nâu thật thà, chưa trắng giả dối v́ mỹ phẩm. Em
chỉ là phiên bản, một phiên bản thôi cũng đủ làm anh đau.T́nh yêu vốn
dễ vỡ như pha lê nên anh chưa bao giờ nắm được thứ đó trong tay ḿnh,
nguyên vẹn.
Mai em đi để lại con đường
đầy lá. Góc phố nào đón từng chiều chếnh choáng say, đưa nhau về không
dám nh́n vào đôi mắt sâu hun hút nỗi nhớ. Anh sẽ vẫn gởi cho em duy
nhất bài hát đó trong ngày sinh nhật, bài hát giờ đây anh đă hát cho
mọi người, rồi im lặng thở dài lăng quên. Mai em đi, anh chờ mùa đông
về nhặt mưa trên tóc rối, ḷng mỉm cười độ lượng cho những mùa có
nhau, dù đă qua
Ừ thôi! Mai em đi.
Tôi viết bài này dành tặng
cho một người, có thể cô ấy sẽ đọc, cũng có thể không. Một đêm dài dằn
xéo giữa trái tim và lư trí, người ta nhận ra không có ǵ đau đớn hơn
là phải giấu kín điều chất chứa trong ḷng từ lâu. T́nh yêu giống như
rượu, càng uống càng nghe mùi. Nếu bạn ghét cay ghét đắng ai đó bay
mùi rượu, tốt nhất bạn hăy đi uống rượu. V́ khi bạn đă có mùi rồi,
bạn sẽ không biết người kia đă uống. T́nh yêu cũng vậy, thi thoảng bạn
chỉ trích ai đó quá ngu dại, những ǵ bạn chỉ trích chỉ là cách nh́n
chủ quan. Để khách quan, bạn nên yêu ai đó, và thất t́nh như họ.
như tôi...
như em...