TRÁCH AI
Trách ai đ̣
bỏ ḷng sông
Nhớ ai trăng
vội ngược ḍng lên non
Bến xưa mong
đợi hao ṃn
Người xưa
mỏi bước hay c̣n phiêu du?
BÊN ANH
Ḷng em xúc
động bồi hồi
Cầm tay đâu
dám nói lời yêu thương
Xót xa một
mối t́nh vương
Sợ chiều
nắng nhạt, sợ đường cách xa
Dẫu mai mưa
nắng nhạt nhoà
Không c̣n
ngọn gió quê nhà ngày xưa
Cho nhau một
chút t́nh thơ
Trái tim đầm
ấm trước giờ biệt ly.