Cầu Sắt Sông Dinh năm 2000 - Nguyễn Văn Thành
Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Bạch Tuyết            |                 www.ninh-hoa.com


Nguyễn Bạch Tuyết


Cựu nữ sinh trường Nữ Trung học Nha Trang

Tốt nghiệp Cử nhân Khoa học Tội phạm và H́nh luật tại University of Houston, Texas.

 

 

Hiện là Paralegal Văn pḥng Luật sư Russell A. Norum tại tiểu bang Minnesota và Texas.

 

 

 

 

 

 

 

 


HƯƠNG NÚI MÂY NGÀN
 

? ˜ { @.

  

Em là Hương

Em là Mây

Anh là Núi

Mây trắng Hương ngàn ôm ấp núi

 

 

* Nguyễn Bạch Tuyết

 

 Kỳ 1:

 

Vừa bước chân vào nhà chưa kịp cởi bỏ đôi giày đă nghe tiếng chuông điện thoại trong bếp kêu vang rộn ră Bạch Vân chạy vội cầm lấy điện thoại lên nghe, đầu giây bên kia tiếng bà Đức Ḥa mẹ của Bạch vân hối hả:

Mẹ đậy, Trang nó muốn lái xe cho con cùng đi đón anh Sơn chiều nay, mẹ nói để mẹ hỏi con đă.

Bạch Vân vội vàng trả lời:

Mẹ nói với Trang là con đi đón một ḿnh được rồi.

Bà Đức Ḥa ngập ngừng rồi tiếp:

Thế mấy ǵờ th́ con đưa anh Sơn đến Mẹ ăn cơm ?

Ḿnh ăn trễ một chút được không Mẹ ?

Ừ! sao cũng được nhưng đừng bắt cả nhà đợi nghe chưa.

Bạch Vân gầm gừ trong miệng: Mẹ, mẹ con biết rồi.

 

Suốt ngày nay Bạch Vân ở trong trạng thái nôn nóng mong cho mau đến giờ để đi đón Sơn bởi v́ chiều nay anh sẽ về thăm Bạch Vân trước khi đi làm việc ở tận bên Nga xa xôi bí ẩn. Bạch Vân đă từng đùa với Sơn đó là xứ những người bàn tay sắt bọc nhung mặt lạnh như tiền rồi nàng hăm he dọa anh " Nước Nga đi dễ khó về " bởi v́ họ vẫn c̣n trong chế độ Cộng Sản dù đă thay đổi cởi mở. Mẹ Bạch Vân cũng hùa vào:

Anh Sơn phải cẩn thận vợ chồng người bạn của bác làm việc ở Bộ Ngoại Giao của Pháp đă từng ở bên Nga cho biết xứ sở nầy vẫn c̣n nguy hiểm cướp bóc ghê lắm ! Họ dám giả cả cảnh sát cướp lấy Passport, tiền bạc của khách du lịch. Sơn ngồi yên lắng nghe mỗi người một câu dặn ḍ anh từ tốn cám ơn hứa sẽ cẩn thận. Mẹ Bạch Vân ân cần:

Bác sẽ làm một ít ruốc anh mang theo ngộ nhỡ không ăn được thức ăn của xứ người ta, c̣n có cái mà ăn.

Trang em gái của Bạch Vân cao giọng: Me cứ lôi thôi anh Sơn không ăn được thức ăn của họ th́ ăn bánh ḿ với trứng có làm sao đâu mẹ cứ tối ngày bắt ai cũng ăn thịt chà bông, ngán quá chừng hà.

Sơn vội vàng lên tiếng: Thưa bác con thích ăn thịt chà bông vói bánh ḿ lắm ạ.

Bà Đức Ḥa trầm ngâm:

Anh nhớ mặc ấm nhé luôn luôn phải giữ người cho ấm, nhỡ bệnh th́ khổ lắm một ḿnh ai cạo gíó nấu nước xông cho.  Ồ quên bác có sẵn mấy chai dầu xanh anh mang theo mà dùng...

Sơn ấp úng: Con cám ơn bác.

 

Hơn ai hết Bạch Vân biết Sơn có cạo gió dùng dầu xanh bao giờ đâu Sơn với bản tính hay cả nễ sợ mẹ Bạch Vân buồn nên không dám từ chối, anh đă từng nói với Bạch Vân mẹ em chu đáo lo cho anh đủ thứ làm anh cảm động và nhớ tới mẹ anh. Những lúc đó Bạch Vân thấy Sơn lặng lẽ phảng phất buồn chắc là anh đang nghĩ đến mẹ, bà đă mất từ lâu.

 

Từ ngày yêu nhau Sơn đă tâm sự với Bạch Vân về gia đ́nh của anh Bố mất sớm mẹ anh tần tảo nuôi con nên Sơn rất thương yêu mẹ. Những năm tháng khi c̣n ở quê nhà, đời sống quân ngũ với chiến trường sôi động đơn vị anh phải di chuyển khắp vùng Một chiến thuật nên ít khi ở gần gia đ́nh, mẹ anh ngày đêm lo sợ súng đạn vô t́nh sẽ làm tổn thương đến anh nên ngày rằm, mùng một bà sắm hoa, ngũ quả, nhang đèn đi chùa lễ Phật xin xâm cầu phước b́nh an cho anh. Những lần về phép thăm nhà mẹ anh suốt ngày bận bịụ chợ búa hết canh cua đồng nấu với rau mồng tơi và mướp hương, ăn kèm với cà pháo quả nho nhỏ trăng trắng chua chua ḍn ḍn chấm với mắm tôm, rau muống luộc.  Sơn thích món tép nho nhỏ rang khô thât khô mằn mặn ăn với dưa leo, đậu hủ nhồi thịt sốt cà chua bỏ thêm vài cọng hành ng̣ xanh xanh đó là những món ăn ngày xưa khi c̣n ở Đà Lạt mẹ anh đều tự tay nấu cho cả nhà trong những bữa cơm gia đinh xum họp.

 

Biến cố Tết Mậu Thân Sơn phải di chyển từ Đà Nẳng ra HUẾ lo việc giữ an ninh cho thành phố Huế làm mẹ anh lo lắng đứng ngồi không yên bà lo sợ cho anh ở nơi tuyến đầu nguy hiểm luôn luôn đối đầu với cái chết gần kề trong đường tơ kẻ tóc. Mỗi ngày tin tức trên đài phát thanh, báo chí tường thuật về Thành phố Huế với hàng ngàn xác người già cả lớn bé nằm chết la liệt ngoài đường phố không có cho riêng ḿnh một cổ áo quan tất cả đều vùi thây trong những ngôi mộ tập thể, những vành khăn tang trắng quấn vội vàng trên đầu trong tiếng khóc bi ai nảo nề xót thương của thân nhân bằng hữu.  Gia đinh ly tán người người kéo nhau đi tản vào Nhatrang, Sài G̣n, Đà Lạt. Huế tang thương ảm đạm hơn bao giờ mọi sinh hoạt trong thành phố dường như ngừng hoạt động một cách tức tưởi, chung quanh chỉ nghe thấy tiếng chuông tiếng mơ tụng kinh cầu siêu cho người quá văng, tiếng oán than cao ngất trời nước mắt của đồng bào lặng lẽ tuôn tràn giống như mưa ở Huế  âm ĩ dai dẳng không ngừng.

 

Đôi khi Sơn thắc mắc anh không biết có phải ở trên cao đức Phật chắc cảm động lời cầu xin tha thiết tấm ḷng thương con vô bờ của mẹ anh chăng nên đă ǵn giữ anh b́nh yên trong suốt đời lính gian khổ băng rừng lội suối làm bạn với cơm sấy khô, đồ hộp ăn vội vàng trong lúc dừng chân khi nắng chiều dần dần xuống trên ngọn cây chim rừng lao xao bay về tổ, mặt trời từ từ lặn ở cuối chân mây nhường cho trăng mờ mờ ẩn hiện. Đêm trong rừng sâu đồi núi trùng trùng điệp điệp trong đêm tối ngồi nh́n hỏa châu cháy sáng anh nhớ đến người yêu, cô sinh viên trường Luật ngày ngày ngồi trong giảng đường bài vở bù đầu cho ngaỳ thi cuối năm.  Giáng Hương có mái tóc thề buông xỏa quá vai  nàng hay gọi đó là những sợi tơ trời cột chặt họ lại với nhau không bao giờ xa cách. Giáng Hương bắt chước người đời xưa cắt một chùm tóc của nàng đựng trong một túi gấm hoa màu đỏ, có vân nổi những hoa Cúc đại đóa bỏ thêm vào dăm ba hoa Ngọc Lan khô có mùi hương nhè nhẹ tặng cho Sơn. Sơn đeo vào cổ cảm giác như lúc nào Giáng Hương cũng ở bên cạnh anh trong rừng sâu biển lửa hay những đêm băng đèo lội suối.

 

Mổi lần Sơn về phép Giáng Hương từ Sài G̣n lên Đà Lạt thăm anh những lúc đó ngôi nhà cuả mẹ anh đầy tiếng cười rộn ră ấm áp hẳn lên. Mẹ anh và Giáng Hương bận rộn lo cơm nước nấu đủ các món ăn mà anh ưa thích bù lại cho những ngày hành quân vất vă của đời lính. Tay trong tay họ dạo phố Hoà B́nh, chợ Đà Lạt, chợ Hoa rực rỡ hoa Hồng từ hồng nhung đỏ, vàng, vàng hồng ngọc, những bó Gladiolas đủ màu. Thả bộ dọc theo con dốc nhỏ trồng nhiều hoa Pensée vui mắt, dừng chân bên tiệm kem thưởng thức ly kem dâu trong không khi lành lạnh thoảỉ mái, hay những chiều trên sân Cù ngồi đọc sách hoặc nh́n những cánh diều đủ màu bay lững lờ trong gíó.

 

Hai người bàn tính với nhau khi Giáng Hương ra trường Sơn sẽ xin thuyên chuyển về dạy ở trường Vơ Bị Quốc Gia Đà Lạt, đám cưới sẽ tổ chức vào mùa Giáng Sinh khi căn nhà gỗ do Giáng Hương vẽ kiều hoàn tất. Nhà sẽ trồng giàn hoa ngón tay màu vàng ửng đỏ từng chùm hoa dây leo phủ xuống tường chen kẽ lá xanh, có nhiều cửa bằng kính có thể nh́n thấy rừng núi chung quanh,  rặng thông xanh chạy dài hai bên đường trên đường vào trường Vơ Bị, hai người đă đặt tên cho căn nhà gỗ với tên thật thơ mộng "Giấc mộng bên đồi". Viễn ảnh một gia đinh nho nhỏ ở thành phố mù sương, hoa nở quanh đồi hai vợ chồng trẻ đi về có nhau làm anh quên những ngọc nhằn của đời lính tác chiến với niềm hy vọng cho một ngày mai tươi sáng.

 

Những tháng ngày hành quân xa nhà anh nhớ tới mẹ ở thành phố hoa anh đào sương mờ bao phủ tiết trời lành lạnh hằng ngày lần tràng hạt cầu xin Đức Phật phù hộ cho anh nơi rừng sâu khói lửa mịt mùng được mọi sự an lành. Sơn nhớ lần về phép anh mua tặng mẹ mấy quyển sách của Nhất Linh, Khái Hưng thuộc nhóm Tự Lực văn Đoàn. Bà thích đọc các quyển Đời mưa gió, Đoạn Tuyệt của Nhất Linh bà cất giữ cẩn thận mỗi khi nhớ đến Sơn bà đem sách ra đọc ngồi tư lự nh́n về cơi xa xăm nghĩ đến con đang đóng quân tận Bến Hải cây cầu oan nghiệt chia đôi đất nước. Sơn biết bà lúc nào cũng nhớ đến chuyện ngày xưa Hà Nội của ba mươi sáu phố phường, Hồ Hoàn Kiếm, đền Đức Thánh Trần vào những ngày lễ hội. Có nhiều khi anh không cầm được cảm xúc dâng tràn nghẹn ngào khẻ khẻ gọi Mẹ ơi ! những lúc đó lời của nhạc bản Ḷng Mẹ như thấm vào máu chạy đến trái tim xót xa t́nh mẫu tử anh chỉ biết cúi đầu mặc cho nước mắt lăn dài trên khuôn mặt sạm nắng của người lính chiến phong sương.

 

Sơn hay nhắc đến t́nh đồng đội và những người bạn Lính của anh mỗi người với cá tính khác biệt cộng với biệt danh như Hùng khều v́ anh cao lớn hơn hẳn bạn cùng trang lứa, Mai lựu đạn bởi anh nói huyên thuyên ồn ào bất cần, Cung củ đậu người mập tṛn như củ đậu, Nghĩa cải lương ăn nói mầu mè lê thê mỗi khi về phép với thường phục cầu kỳ "hoa lá cành" như kép hát, Cường Sến bởi anh thích đàn bà con gái "đồng chua nuớc mặn" :

 

Trong nhà ǵ đẹp bằng Sen

Áo xanh bông trắng lại chen " răng vàng"

 

họ nóng nẩy ồn ào trong những canh x́ phé, những lần nhậu xỉn kết quả của chầu rượu đế, rượu cần những chai bia 33 với mồi khô mực nướng. Họ nghịch ngợm tinh ranh trốn trong lùm cây bụi cỏ ngắm trộm con gái Thượng tắm suối, hoặc cùng các cô gái Thượng mây mưa ở những căn nhà sàn chơi vơi bên sườn núi khi dừng quân tại các buôn Thượng trên Pleiku mờ sương hay Ban Mê Thuột đất đỏ. Bởi v́ đời lính tác chiến nguy hiểm không biết sống chết lúc nào nên họ có huynh hướng hưởng thụ vội vàng không muốn lẻ loi một ḿnh, biệt lập một ḿnh là lúc họ nằm trong áo quan mà thôi. Họ không có ao ước ǵ hơn là tham dự vào đời sống ngắn ngủi ở hậu phương không tiếng súng, không máu chảy và thây người ngă gục, đó là giây phút hiện tại trước mặt không có ngày mai, những lúc t́m vui trên thân xác đàn bà buôn hương bán phấn bèo mây gặp gỡ t́nh nghĩa như con nước vô t́nh rẽ khúc chảy trôi ra biển rộng sông dài không hứa trăm năm tóc bạc không hẹn ngày tái ngộ tương phùng. Họ ngụp lặn trong t́nh dục như để trút bỏ những uẩn ức sinh lư đong đầy thần kinh căng thẳng của tháng ngày miệt mài hành quân đối diện với tử thần từng giờ từng phút như để xác nhận sự sống của chính họ bằng liên hệ xác thịt giữa người với người với rượu của những cơn say bí tử mua vui một vài chầu trống canh tương lai ngày mai hậu xét.

 

Người lính trận cũng tin tưởng và đặt niềm tin vào tôn giáo Chúa, Phật ở trên trời cao quyền năng uy vũ họ càng gần với cái chết bao nhiêu th́ họ càng lại gần với tôn giáo bấy nhiêu. Bởi tôn giáo là sức mạnh tinh thần thiêng liêng nuôi dưỡng ư chí cầu sanh là lửa hy vọng sưởi ấm tâm hồn mong muốn được sống sót trở về với gia đinh nơi hậu phương đang chờ đợi. Nhưng hơn hết vẫn là t́nh đồng đội họ bảo vệ nhau, che chở cho nhau lúc hành quân đụng trận người bị thương hay kẻ nằm xuống đều được đồng đội đưa về hậu cứ, thể hiện câu châm ngôn nằm ḷng Không Bỏ Anh Em Không Bỏ Bạn Bè. Họ chia nhau từng điếu thuốc lá Basto xanh hay góí Captain nơi tiền đồn biên giới Hạ Lào mờ mịt khóí súng.

 

Sơn trầm ngâm tâm sự mỗi sáng khi anh thức dậy trong rừng sâu một ngày an b́nh qua đi một ngày mới bắt đầu với bao nguy hiểm không lường chực chờ trước mặt. Anh bị ám ảnh những người lính trẻ dưới sự chỉ huy của anh trong chiến trường khốc liệt nếu không bị thương cũng sẽ chết là lúc trái tim anh nhói đau cùng cực. Họ c̣n qúa trẻ tương lai c̣n dài nhưng làm sao hơn được anh cũng như họ đang làm bổn phận của người trai thời chiến bảo vệ quê hương đem thanh b́nh cho đất nước. H́nh ảnh họ sáng ngời ở trong tâm tư anh, bởi họ đă là máu là ruột gan là một phần thân thể của anh là anh em của anh măi măi sống trong trái tim anh cho đến ngày anh không c̣n ở trên thế gian này nữa.  Mặc dù dạn dầy phong sương chai đá xem cáí chết nhẹ tưạ lông hồng nhưng anh cũng đớn đau đốt cháy ruột gan, mắt cũng lưng tṛng khi anh em đồng đội nằm xuống an nghỉ đời đời.

 

Đời lính rày đây mai đó đúng như người ta thường nói " Xa mặt cách ḷng" nên cô sinh viên trường Luật sau khi tốt nghiệp quên lời ước hẹn đă đi lấy chồng không một lời giă từ. Mẹ anh sợ anh buồn dấu không cho anh biết cho đến khi anh bị thương về nằm ở bệnh viện Cộng Ḥa trong ngày phái đoàn cuả các mệnh phụ phu nhân đi ủy lạo chiến sĩ anh nh́n thấy người yêu sát cánh bên chồng là bác sĩ của khoa nội thương. Anh ngỡ ngàng môi run run mấp máy không nói ra lời, đưa tay nhận lấy gói qùa cùng ḷng thương hại của người ở hậu phương oái ăm thay lại chính tay người yêu  tặng cho anh, cho người thương binh xa lạ kém may mắn. Giáng Hương dững dưng như không hề quen biết anh, như chưa hề đă thề non hẹn biển với Sơn sao cay đắng ngượng ngùng,  lồng ngực như muốn vỡ tan anh cắn chặt đôi môi để khỏi bật lên tiếng nấc nhẹn ngào. Vết thương thể xác không làm anh đau đớn bằng vết thương trong trái tim của anh. Bây giờ th́ anh hiểu lư do lâu nay vắng thư Giáng Hương gởi cho anh, anh cứ nghĩ là nàng bận lo học thi. Chuyện ǵ đă xảy ra? Tại sao Giáng Hương không báo cho anh về quyết định chia tay của nàng ?.  Những ngày sau đó anh mong Giáng Hương trở lại thăm anh để cho anh một câu trả lời, và số phận Villa "Giấc Mộng Bên Đồi" đang xây dở dang anh không biết thật sự chuyện như thế nào?  sao đành ḷng bỏ anh đi lấy chồng không nhớ những tháng ngày mặn nồng có nhau ?, ḷng anh mâu thuẫn lúc th́ giận dỗi không muốn gặp lúc th́ nôn nóng mong chờ.

 

Ngày anh xuất viện bóng người xưa vẫn biền biệt nơi nào anh lầm lủi lên xe trở về lại đơn vị ngay cả gia đinh anh cũng không hay biết anh bị thương và phải điều trị tại Tổng Y Viện Cộng Ḥa v́ anh không muốn làm cho mẹ anh lo lắng buồn rầu. Người thương binh c̣n có chọn lựa nào khác hơn nữa ? Thành phố không làm anh lưu luyến, anh lạc lơng trong biển người xuôi ngược xe cộ ồn ào anh chỉ c̣n lại t́nh yêu thương chân thật của anh em đồng đội, cầm cây đàn nh́n thấy tên người yêu khắc trên mặt gổ bóng láng hiển hiện cay đắng mia mai. Bi đông đựng nước cũng c̣n ghi dấu tên Giáng Hương.  Trong ba lô quyển nhật kư anh viết về chặng đường chiến binh của người Lính nơi chiến trường máu lửa vẫn c̣n đây. Nơi túi áo lót màu xanh rêu đậm tấm ảnh của Giáng Hương với mái tóc dài liêu trai vẫn nẳm trang trọng ngay chổ trái tim anh cùng tên tuổi và điạ chỉ mà đă có lần anh dặn ḍ bạn bè.. nếu lỡ như có một ngày anh tử trận nhớ báo tin và giao quyển nhật kư cùng cây đàn cho Giáng Hương, nhưng tất cả đă không c̣n cần thiết nữa mọi việc giờ là quá khứ.  

 

Giáng Hương đă có cơ hội để sống cùng anh nhưng cùng lúc nàng cũng có cơ hội và sự tự do để quyết đinh chọn lựa tương lai cuả chính ḿnh. Cuối cùng Giáng Hương đă chọn chọn đời sống vững vàng bên ông chồng bác sĩ an lành ở thành phố, c̣n anh đời lính bấp bênh rày đây mai đó sống chết không biết lúc nào tương lai mịt mờ. Vậy th́ nói theo cái DŨNG của người Lính là phải can đảm chấp nhận sự thật đương đầu với khổ đau cố quên đi cuộc t́nh đă chia xa, chút cay đắng của người đàn ông là ḷng độ lượng không giận hờn thù hận, cất dấu nỗi đau trong tận cùng sâu kín của trái tim.  Thôi th́ ngậm đắng nuốt cay đôi ta có Duyên nhưng không có Nợ đành hẹn nhau kiếp sau.  Chúc nhau những ǵ tốt đẹp nhất trên thế gian này  em hạnh phúc bên chồng quên đi mối t́nh xưa, tôi người Lính trận dấu kín nỗi đau trong tận cùng trái tim để rồi những khi hành quân băng rừng lội suối chung quanh hoa rừng nở rộ nhớ thuở xa xưa hái hoa kết thành vương miện nho nhỏ cất trong túi áo trận vương mùi thuốc súng bồi hồi ngậm ngùi  thương nhớ đến  người đă từng làm say đắm và cũng làm tan nát trái tim tôi.

 

Chiến trường anh là người hùng bách chiến bách thắng huân chương đeo đầy trên áo. T́nh trường anh không có cơ hội để tranh đấu cho t́nh yêu của anh người ta rời xa anh,  anh cô đơn thắm thía nỗi phụ t́nh. Ông Trời quả thật đă bỏ quên anh đă không nghe lời anh cầu khẩn van xin giúp anh hạnh phúc bên người, bây giờ đă muộn màng hết rồi người đă xa ta chỉ c̣n đây nỗi đau dậm ngấm ngà ngà hương  rượu say của mối t́nh si.

 

(Đón đọc kỳ 2)

 

 

Nguyễn Bạch Tuyết
© Lake Minnetonka, Minnesota 10/2007

 

 

Trang Thơ & Truyện: Nguyễn Bạch Tuyết               |                 www.ninh-hoa.com