|
|||||||
|
Em là Hương Em là Mây Anh là Núi Mây trắng Hương ngàn ôm ấp núi
* Nguyễn Bạch Tuyết
Kỳ 2:
Vận nước đổi thay Sơn theo làn sóng di tản định cư ở miền Đông thủ phủ nước Mỹ. Ḍng sông Potomac với hàng ngàn cây hoa anh đào trồng ven hồ vào mùa hoa nở đẹp tựa như tranh vẽ. Đôi khi kỷ niệm cũ trở về anh ước ǵ có ai đó của ngày nào cùng đi ngắm cảnh xem hoa với anh như ngày xưa ở Đà Lạt, cuối cùng bao giờ cũng là tiếng thở dài bập bùng điếu thuốc trên tay chầm chậm thổi từng làn khói thuốc nho nhỏ vo tṛn lăng đăng bay trong gió một ḿnh lầm lủi dạo quanh hồ.
Như
những t́nh cờ của định mệnh anh gặp Bạch Vân, người đàn bà trẻ con có
đôi mắt buồn dịu vợi tương phản với nụ cười tươi thắm luôn luôn nở trên
môi cộng với khuôn mặt trái soan tạo cho Bạch Vân nét yêu kiều lạ lùng
vừa xa vắng nhưng lại nồng nàn thân thiện. Sơn gặp Bạch Vân trên chuyến
xe lửa từ Washington DC đi New York. Bạch Vân ngồi bên cửa sổ lơ đăng
nh́n cảnh vật bên ngoài trông cô đơn đọng nét buồn trên gương mặt thỉnh
thoảng đưa tay vuốt những sợi tóc bay ḷa x̣a che lấy khuôn mặt. Sơn
nh́n Bạch Vân tự nhiên thấy ḷng rung động trước h́nh ảnh diụ dàng xinh
đẹp của người đàn bà đối diện anh mĩn cười bắt chuyện.
Mỗi cặp t́nh nhân đều có những nơi hẹn ḥ lư tưởng của riêng họ, The Roof of Terrace Restaurant trên sân thượng của Kennedy Center phong cảnh hữu t́nh nh́n thấy cảnh vật chung quanh ḍng sông Potomac, Theodore Roosevelt Island và Georgetown là nơi Sơn đă bày tỏ t́nh yêu của anh với Bạch Vân bằng một đóa hoa Hồng có mảnh giấy nho nhỏ với hàng chữ I LOVE YOU được anh cuốn tṛn cẩn thận bỏ vào nhụy hoa. Bạch Vân đón nhận đóa hồng cảm động vô vàn nàng hôn phớt nhẹ lên hoa đắm đuối nh́n anh bàn tay phải để lên ngực nơi trái tim thầm th́ "I LOVE YOU TOO". Sau bữa cơm tối cả hai như ch́m đắm trong hạnh phúc muộn màng t́m thấy giữa trời cao mênh mông lấp lánh ánh sao, chung quanh là sông nước phản chiếu ánh trăng lung linh ngời sáng hoa anh đào nở rộ dọc theo bờ sông Potomac. Bạch Vân bé nhỏ tựa đầu vào vai Sơn gọn gàng trong ṿng tay anh siết chặt, tất cả đều im ĺm không tiếng vi vu của gió chỉ nghe nhịp đập trái tim, yêu thương ngập tràn say đắm của nụ hôn nồng nàn ngất ngây chất ngất.
Cuối tuần họ lang thang ở phố Georgetown, điểm dừng chân sau cùng vẫn là ngồi bên khung cửa sổ uống café trong tiệm sách Barnes & Noble, hàn huyên tâm sự kể cho nhau nghe về những sinh hoạt của nhau trong thời gian xa cách ngắm nh́n thiên hạ dập d́u qua lại. T́nh yêu của Bạch Vân dành cho anh nhẹ nhàng như mây trời lăng đăng trôi nàng chăm sóc chu đáo ân cần, Sơn vẫn có khoảng không gian riêng cho ḿnh, làm những việc anh cần làm không bị g̣ bó kiểm soát nói theo một nghĩa khác anh có Tự do của đời sống độc thân không bị trói buộc, điều đó dù không nói ra lời nhưng anh cám ơn Bạch Vân vô cùng. Gia đ́nh Bạch Vân rất tử tế quí mến đón nhận anh như một phần tử trong gia đ́nh làm Sơn cảm động.
Có lần bà Đức Ḥa nói với Sơn : Sơn hiểu ư bà Đức Ḥa muốn nhắc anh về việc đám cưới. Anh yêu Bạch Vân nhưng chuyện tiến tới hôn nhân anh vẫn c̣n dè dặt ngài ngại. Vết thương xưa vẫn c̣n đậm dấu trong ḷng. Anh như con chim trong rừng bị nạn trúng phải mũi tên ác ư của người thợ săn hung dữ nên khi nh́n thấy cành cong đều sợ. Sơn rất chừng mực không vồ vập săn đón cất giữ t́nh cảm của ḿnh không dám biểu lộ, chuyện t́nh xưa đă làm anh tâm ṃn sức cạn. Anh hoài nghi về cuộc đời về nhân t́nh thế thái về sự thủy chung. Người ta nói đến T́nh Yêu một cách dễ dàng như những lời xă giao khách sáo cho vừa ḷng nhau rồi sau đó như gíó thoảng mây bay không lưu luyến. T́nh nghĩa keo sơn gắn bó như chim rừng gọi đàn tụ bầy, nhưng khi có biến động cơn băo đến rừng lá rung cây nguy hiểm cận kề chim vội vàng rời đàn riêng rẽ trốn t́m chỗ an b́nh ẩn thân.
Bạch Vân biết anh vẫn buồn về chuyện chia tay giữa anh và Giáng Hương, tế nhị không đề cập đến vấn đề hôn nhân nên anh rất thoải mái khi ở bên cạnh nàng. Bạch Vân bản tính đơn giản, không cầu kỳ ngoài giờ làm việc ở bệnh viện thích nằm nhà nghe nhạc hoặc đọc sách. T́nh yêu của anh đối với Bạch Vân không sôi nổi điên cuồng như thời c̣n trẻ từ ngày yêu nhau chưa một lần căỉ nhau hay giận hờn, anh cảm thấy liên hệ của anh và Bạch Vân đầm ấm b́nh thản như mặt nước hồ lẳng lặng yên b́nh không chút gợn sóng. Phải chăng khi con người ở tuổi trưởng thành trải qua bao nhiêu sóng gíó thăng trầm trong cuộc đời tánh t́nh chín chắn hiểu biết nên dễ tha thứ dễ thông cảm dễ chấp nhận người chung quanh hơn ?
Nếu
cuộc đời có những t́nh cờ mang lại sự ngạc nhiên thích thú th́ cũng có
những t́nh cờ nghiệt ngă bẻ bàng xảy đến dù muốn hay không cũng phải
chấp nhận, chỉ than van oán trách trời xanh sao cay nghiệt cho ta nỗi
đoạn trường. Những ngày Sơn về phép chiều nào anh từ Falls Church lái
xe xuống Maryland đón Bạch Vân ở bệnh viện sau giờ làm việc tới nhà bà
Đức Ḥa ăn cơm tối rồi sau đó đưa Bạch Vân về nhà. Như thuờng lệ vào đến
bệnh viện Sơn đi về phía thang máy bỗng nhiên nghe tiếng ai gọi tên ḿnh
sau lưng anh quay đầu lại thấy một người đàn bà trong bộ quần áo màu đen
làm nổi bật làn da trắng trông sang trọng quí phái. Anh khựng người ngờ
ngợ thấy quen quen anh gật đầu chào trong trạng thái hoang mang.
Cám ơn anh, em vẫn b́nh thựng, em đi thăm người bạn đang nằm điều trị ở đây, gặp anh mừng quá ḿnh đến cafeteria nói chuyện nhé.
Không đợi Sơn trả lời Giáng Hương kéo tay anh đi về phía cafeteria. Hai người chọn bàn ở bên cạnh cửa kính nh́n ra khuông viên cây cao xanh cỏ của bệnh viện hàn huyên tâm sự, Giáng Hương di tản sang Mỹ năm 1975 hiện nay là Luật Sư làm việc cho tiểu bang Washington DC chuyên về chương tŕnh bảo vệ phụ nữ Á Châu bị ngược đăi trong gia đ́nh. Hai vợ chồng nàng ly dị đươc năm năm, hai con c̣n học trung học tại Virgina. Chồng của Giáng Hương đă lập gia đ́nh với người vợ mới trẻ hơn anh rất nhiều.
Sơn ngồi lặng yên nghe Giáng Hương kể chuyện anh như người lơ lững trên mây, ḷng anh giao động kỷ niệm xưa trở về cảm giác mơ hồ đau nhói trái tim. Giáng Hương bằng xương bằng thịt ngồi đối diện với anh nụ cười nở trên môi tươi thắm như đóa tường vi ngày nào năm xưa anh đă từng say sưa nh́n ngắm. Khuôn mặt thanh tú với sóng mũi cao và đôi mặt đen huyền đă in đậm nét trong trái tim anh măi măi không phai mờ.
Hai
mươi năm xa cách người xưa xuất hiện như trong giấc chiêm bao Sơn như
người say rượu trong trạng thái lân lân buồn vui lẫn lộn. Giáng Hương
ngạc nhiên khi biết Sơn vẫn c̣n độc thân giọng nàng bỗng nhiên ngậm ngùi
thương cảm:
Giáng Hương mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Sơn kể hết chuyện này đến chuyện khác hơn hai mươi năm biết bao là chuyện nàng nói trong nước mắt ngày đi lấy chồng v́ vâng lời mẹ, bà quan niệm đời lính của Sơn quá nguy hiểm sống chết chỉ trong đường tơ kẻ tóc không muốn thấy con làm góa phụ c̣n son trẻ, v́ chữ hiếu không dám căi lời cha mẹ đành phải chấp thuận sự xếp đặt của gia đ́nh đôi bên v́ chồng nàng là con trai người bạn thân của mẹ nàng. Giáng Hương không có can đảm viết thư giải thích với Sơn nên chọn giải pháp im lặng. Hôn nhân của nàng thất bại bởi v́ nàng luôn luôn thương nhớ Sơn. Trái tim của người lính lại thêm một lần nữa ngậm ngùi xót xa. Anh như tháo được cái gút mắc trong ḷng ấm ức bấy lâu, nay như được hồi sinh mây mù tan biến nhường cho rừng núi đẫm hương.
H́nh ảnh Giáng Hương hai mươi năm về trước vẫn đậm đà trong Sơn. Anh đón nhận Giáng Hương với tất cả tấm ḷng tha thiết chân thành v́ giữa anh và nàng có quá nhiều kỷ niệm, của tuổi trẻ nồng nàn yêu nhau, của bao mộng ước cùng nhau dệt mộng nhưng rồi nàng rời xa giấc mộng quay về với hiện tại bỏ anh một ḿnh bơ vơ lạc lơng trong cơi mộng mênh mông đến khi tỉnh mộng chỉ c̣n lại nỗi đau dằn vặt khôn nguôi:
Có một điều rất lạ làm Sơn bối rối bao nhiêu năm qua anh đều ôm ấp trong ḷng mong có một ngày anh sẽ gặp lại Giáng Huơng, "t́nh yêu của anh" anh sẽ giữ lấy nắm chặt không để v́ một lư do nào mất đi mất đi t́nh yêu của anh. Có một bí mật Sơn dấu kín trong ḷng bấy lâu tại sao anh vẫn c̣n sống độc thân bởi v́ anh mơ hồ sẽ có một ngày anh sẽ gặp lại Giáng Hương, anh chờ đợi một năm đi qua, năm năm, rồi mười năm, hai mươi năm... cuối cùng anh gặp Giáng Hương với cả một trời kỷ niệm, của t́nh yêu nhưng sao anh vẫn thấy có một chút ǵ cay đắng anh nh́n thấy ḷng ḿnh rơ ràng là khao khát của ngày xưa không c̣n sôi nổi chiếm hữu nữa. Kỷ niệm và t́nh cảm không đánh lừa được ḷng người quả thật đáng sợ, sao có thể thay đổi dễ dàng mau chóng.
* "Một Lần Cho Tôi Gặp Lại Em" Nhạc Vũ Thành An (Đón đọc kỳ 3)
N guyễn Bạch Tuyết© Lake Minnetonka, Minnesota 10/2007
|
||||||
|