|
|
L Á B U Ô N G
NGUYỄN THỊ THANH TỊNH |
Lá buông... tên gọi nghe có vẻ thi vị và mơ mộng.
Lá buông... cũng là một phần đời của ḿnh, từ lâu lắm.
Lá buông... măi đến giờ ḿnh vẫn thích kể chuyện lá buông.
PHẦN 3 -
SỐNG VỚI LÁ BUÔNG
Lá
buông có h́nh dáng đẹp thanh thoát, sản phẩm làm từ lá buông cũng đẹp và
mang tính nghệ thuật. Thế nhưng khách hâm mộ có lẽ thất vọng nhiều khi
ngắm người đan lá. Bộ dạng của người đan giỏ thật tội nghiệp và xấu xí:
ngồi bệt dưới đất, hai gót chân đè lên những nan giỏ vừa đan, hai tay
bốc nan lá. Với tư thế ấy, rất dễ bị c̣ng lưng, mông chai, bụng to, mà
thu nhập chẳng bao nhiêu!
Năm
ấy ḿnh c̣n trẻ, tuổi chưa đến ba mươi, và… cũng xinh xắn lắm (nghe
người chung quanh nói thế), nên suy nghĩ nhiều xem có cách nào hay hơn.
Vừa may, Hợp tác xă Vĩnh Phước nơi ḿnh là xă viên, cần người làm kế
toán. Với bằng Tú tài 2, ḿnh đă là ứng viên sáng giá nhất. Thế là ḿnh
được đề cử đi học lớp kế toán, giă biệt những ngày “ngồi dưới đất”.
Lên
đường đi học ở Nha Trang, mang theo đứa con nhỏ c̣n đang bú mẹ, ḿnh chỉ
về nhà vào cuối tuần.
Nh́n các bạn đi học thật hồn nhiên, thoải mái mà ḿnh thèm , thèm cái vô
tư cái hồn nhiên ấy, c̣n ḿnh lúc nào cũng tất bật, cũng tính toán, so
đo. Ḿnh mang tiếng chuyên đi học trễ, dù ngày nào cũng thức dậy thật
sớm, cho con ăn, rồi vội vàng trên chiếc xe đạp mini trước có cái yên xe
cho con ngồi, từ đường Biệt Thự đến Lư Tự Trọng gởi con rồi đi lên Mă
Ṿng (trường Tài chánh Kế toán). Đường xa ơi là xa, có hôm đón con xong
là trời mưa, lật đật mở áo mưa ra mặc đi một đoạn mới nhớ tiền nhét
trong áo mưa, rứa là đạp xe ngược lại, lóng ngóng ngó dưới đất t́m tiền,
nhưng tiền bay đâu mất! Ḿnh đành về nhà anh Hai mượn đỡ mấy chục, rồi
lại đạp xe ra chợ, mua đồ cho con ăn.
Ḿnh
“đi học xa” lại mang theo con nhỏ, anh Thắng ông xă ḿnh có cho tiền
mang theo, nhưng không đủ, và ḿnh cũng không hỏi thêm, v́ biết anh cũng
đă lo hết sức. C̣n nhớ mỗi khi thiếu tiền tiêu, ḿnh lại mang ra chợ
trời bán một cái quần ống loa, hay cái áo dài, có lần bán cả cái kính
mát thời trang. Nghĩ cũng may, hồi c̣n con gái ḿnh cũng chịu khó ăn
diện và sắm sửa khá nhiều (nói đúng ra là sắm sửa quá nhiều), nên cứ bán
lần lần, bán miết mà vẫn c̣n đồ để bán, cầm cự trong thời gian xa nhà.
Học xong, con th́ suy dinh dưỡng nặng, mẹ th́ chỉ c̣n 37 kư! Vậy mà ḿnh
thi tốt nghiệp đậu hạng cao mới ngộ chứ!
Kỷ niệm ngày tốt nghiệp
Thời
đó Ninh Hoà đi đâu cũng thấy băng buông, ngồi bán hàng thắt băng buông,
học sinh đi học thắt băng buông, bà già ngồi coi nhà thắt băng buông,
trẻ em chăn trâu thắt băng buông… Tuy vất và mà thu nhập thấp, nhưng ai
cũng ham làm, v́ ngày ấy đâu dễ ǵ kiếm được việc làm.
Phần
ḿnh, vừa là kế toán vừa là đại lư cung cấp sản phẩm cho Hợp tác xă Vĩnh
Phước. Thời gian này ba chồng đă mất, má đă già, những cây dừa đă lăo.
Cả nhà đều trông vào cái đại lư lá buông này. Ḿnh nghiễm nhiên trở
thành “chủ xị”. Từ ngoài sân, trong nhà, sau hè đâu đâu cũng thấy lá
buông, băng buông, sống lá buông, chiếu buông… Cuộc sống gia đ́nh ḿnh
khá lên. Ḿnh bắt đầu để dành được ít nhiều vốn liếng, và đương nhiên
thành một “nhân vật quan trọng” trong nhà ḿnh và cả trong vùng ḿnh ở.
Những ngày vui "Đại lư Lá buông"
Đón Xem PHẦN 4
NGUYỄN THỊ THANH TỊNH
Ninh Ḥa, tháng 4 năm 2017
|