Tôi
cứ lưỡng
lự
có nên viết bài văn này hay không. V́ bài luận
văn này nói lên sự thương
đau của người
con đă mất
Mẹ, mà nói đến
thương
đau th́ thật
là buồn
và tôi chắc chắn
tất
cả mọi
người
trên thế giới
này đều
phải trải qua cái thương
đau này trong cuộc
đời
của họ
v́ ai cũng có Mẹ
sanh ra cả. Sự
lưỡng
lự của
tôi thứ
nhất sợ
sẽ
khơi
lại vết
thương
ḷng của
những người
khác và sẽ
làm cho các độc giả thấy phiền
ḷng v́ không có ǵ vui vẻ cả
chỉ
thương
đau
và tiếc
nuối mà thôi. Nhưng
cuối cùng tôi cũng đă trút cạn
phần
nào cảm xúc đớn
đau vô tận
trong cơi ḷng của ḿnh trên mạng
lưới
quê hương
này, v́ Mẹ
hiền của
tôi cũng vừa
bỏ cái thế
giới
trầm luân khổ
ải này mà về
miền Cực
Lạc.
Xin
phép các anh chị em thân hữu
đồng
hương
cho tôi trút cạn
đôi lời tận
đấy
ḷng tôi trong những giây phút cuối
cùng kề
cận bên người
Mẹ
kính yêu trước khi và sau khi bà rời
khỏi
cái thế giới
này. Chỉ
có cách này th́ tôi mới cảm
thấy
trong cơi ḷng có thể vơi
đi phần
nào thương
đau, hầu
để giúp cho tôi có đầy
đủ
nghị lực
tiếp
tực bước
tới
trong cuộc đời.
Sinh
lăo bệnh tử
là qui định
của cuộc
đời
nhân gian mà con người ai cũng đều
phải
đi qua. Biết rằng
như
vậy
nhưng
làm sao tránh khỏi
được
xúc động thương
xót khi người đi kẻ
ở.
Nhất là những
giây phút cuối
cùng và sau khi người thân của
ḿnh vừa
rời khỏi
trần
gian cát bụi này. Cũng như
tôi, Mẹ hiền
vừa
ra đi về bên kia thế
giới
th́ tâm trạng của
tôi buồn
không thể tả
và cũng không biết
thố lộ
cùng ai v́ sợ
ḿnh sẽ đem cái phiền
buồn
của ḿnh lay cho người
khác kề
cả người
chung chăn chung gối với
ḿnh. Cho nên tôi mới viết
ra trên tờ
giấy hoặc
trên mạng
lưới như
vậy nè. Chỉ
có cách này th́ tôi không trực tiếp
với
ai cả cho nên tôi mạnh dạn
tỏ bài. Có thể chỉ
có một tí xíu phiền
buồn
đến các độc giả mà thôi mong các anh
chị
em độc giả thông cảm cho.
Chỉ cần
ngắn
gọn vài lời
như
tôi đă viết ở trên đây, th́
tôi cũng cảm thấy
trong ḷng có phần
nào nguôi ngoai và có thêm nghị
lực
để chống đỡ với
cuộc
đời đầy
phong ba băo tố
này. C̣n đau xót ra sao, nhớ
nhung như
thế
nào khi người
Mẹ kính yêu của
ḿnh vừa
bỏ ra đi, tôi nghĩ cũng không cần
viết chi cho nhiều,
th́ tất
cả mọi
người
cũng đă hiểu một
cách sâu sắc
và cũng không có bút mực
nào diễn
tả cho hết
được
cái đớn đau đó cả.
Và tôi tin rằng thiên
hạ trên trái đất
này đều
hiểu một
cách rất
rơ ràng không c̣n phải kể
lỡ
cho nhiều phải
không các anh chị
em.
Trước khi tôi bỏ
dấu chấm để
kết thúc bài văn nho nhỏ
này, thành thật cảm ơn
tất
cả
các anh chị em đă nghe tôi kể
lỡ đôi
lời.
Nắm tay Mẹ phút
chia ly
Ḷng con như
vỡ
tan tành khắp nơi
Dứt hơi
Mẹ bước
ra đi
Tim con đau quấy muôn ngàn nhát dao

q
Lư
Hổ
q
(Hoài Vọng)