Đọc qua mấy bài viết của anh bạn tôi (Trí
Đức) nói về hoài ức những ngày lũ lụt ở quê nhà, vui quá xá là
vui, nào đi câu cá đi đặt lờ trong những cánh đồng ruộng ngập đầy nước
lũ, rồi c̣n đi dầm nước lụt nữa chứ. Ôi thật là tràn đầy kỷ niệm của
một thơ ấu ham chơi. Cho nên tôi cũng có một chút cảm hứng để viết đồi
ḍng về mùa lũ lụt.
Dựa hơi theo những bài viết của anh bạn
tôi, tôi cũng muốn gởi gắm một ít hoài niệm về mùa lũ lụt tại Ninh Ḥa
phố nhỏ của chúng ta. Nhưng hoài niệm của tôi có phần hơi khủng hoảng
khiếp vía mà suốt đời không sao tôi quên được.
Cứ hằng năm vào cuối tháng 10 cho đến tháng
11 th́ Ninh Ḥa quê tôi lại bắt đầu có những cơn mưa dầm dề dài như
cây vải, đôi khi c̣n mang luôn cả giông to băo lớn làm nghiêng ngă cả
thành tŕ của phố Ninh. Đó là hiện tượng báo động của ông trời cho tất
cả dân cư biết là sẽ có những lũ lụt kéo về thành phố nhỏ sau nhiều
ngày mưa to gió lớn.
Hằng trăm năm nay cứ như vậy, phố nhỏ Ninh Ḥa của chúng tôi phải
trải qua đời này sang đời khác, sống trong lũ lụt mỗi năm ít nhất là
một lần. Cho nên ai là con dân của xứ Ninh đều hiểu rơ rành những hiện
tượng là những hiện tượng trước khi cơn lũ kéo về và họ đă chuẩn bị
đầy đủ lương thực tác chiến trong những ngày nước nguồn kéo về ngập
lấp cả thành phố nhỏ của chúng tôi.
Một khi đến mùa lũ lụt th́ vui nhất là lũ trẻ con nít và thanh thiếu
niên, v́ họ được nghỉ học được đi rong chơi dầm nước lũ vô lo đến thế
sự. Nhưng dù có lo cũng chẳng biết làm sao th́ tại sao phải lo. Nói
như vậy không có nghĩa là chúng tôi vô t́nh vô cảm đối với những sự
thiệt hại tàn phá do cơn lũ lụt gây ra. Nhưng thật sự không biết làm
ǵ hơn được kể cả bậc ông cha ta cũng đành bó tay mà thôi. Chỉ c̣n một
cách duy nhất ta có thể làm được đó là ta ch́u theo thiên tai để
sống c̣n. Người Tây Phương có một câu nói ( if you can not defeat it
then play along with it). Câu nói này quả thật không sai tí nào. Để
tôi kể cho các anh chị em nghe một câu chuyện có thật, chính mắt tôi
nh́n thấy sự việc đó xảy ra từ đầu cho đến cuối.
Tôi c̣n nhớ có một năm nào đó xa xưa lắm, cũng trong mùa lũ lụt tại
quê nhà. Một đám bạn bè cùng xóm rủ nhau đi dầm nước vui ơi là vui
v́ đây là lư thú vui chơi của chúng tôi khi c̣n thơ ấu vào ngày lũ
lụt. Tuy là ham vui đi lội nước tứ tung nhưng chỗ nào có nước xoáy hay
nước chảy mạnh ngập đầu th́ chúng tôi tránh xa sợ bị nguy hiểm đến
tánh mạng, nhất là những người không biết bơi giống như tôi.
Chúng đi lên tới xóm B́nh Thành trên con đường cái lớn về hướng Dục Mỹ
th́ có đoạn đường đă bị ngập với ḍng nước xoáy cuồn cuộn cao gần cả
thước. Cho nên không một ai dám băng ngang qua ḍng nước cuốn cuồng
chảy xiết như thác đổ đă phá hư hao cả một đoạn đường quốc lộ. Trong
lúc chúng tôi định quay về th́ có một anh chàng thanh niên cao to rắn
chắc đang lội qua cơn nước xoáy. Bà con làng xóm t́m mọi cách ngăn
cản anh ta nhưng anh ta không thèm nghe cứ tiếp tục cất bước làm anh
hùng. Và anh ta c̣n nói như thế này (tôi là người bơi rất giỏi nước lũ
không hại được tôi đâu đừng lo). Vừa đi đến nửa ḍng nước th́ anh
ta đă bị trượt chân và anh đă bị nguồn nước kéo xuống những cánh đồng
2 bên đường quốc lộ. Anh ta không hề nói láo v́ nguồn nước không
hại được anh ta. Tôi thấy anh ta bơi nhẹ nhàng như cái phao trên mặt
nước không thể nào ch́m được. Bà con đứng trên đường cái thở phào nhẹ
nhơm. Nhưng rồi anh ta lại làm một hành động mà theo tôi nghĩ chỉ có
những người thiếu khôn ngoan, phải là ngu mới đúng mới dám làm mà
thôi. Đó là anh ta bơi ngược ḍng nước chảy xiết để leo lên lại đường
cái quốc lộ. Theo lẽ th́ phải bơi xuôi theo ḍng nước và t́m chỗ nào
không c̣n nước cuốn xoáy rồi tấp vào đó rồi đi lên đường cái th́ mới
khôn. Nhưng theo tôi nghĩ anh này muốn chứng minh ta đây là người bơi
tài giỏi nên anh ta bơi ngược ḍng để lấy oai.
Chỉ trong ṿng tích tắc là anh ta đă bị kiệt sức v́ ḍng nước quá mănh
liệt. Bà con đang đứng xem thấy vậy la thật lớn : nó đă kiệt sức
rồi cứu nó mau lên có ai biết bơi giỏi nhảy xuống cứu nó đi nếu không
nó sẽ chết. Liền lúc đó có 2 người đàn ông trung niên nhảy lặn xuống
rồi kéo hắn vào bờ theo ḍng nước xuôi tấp vào bờ cỏ bên cánh đồng
xanh,
Mọi người tưởng đâu là hắn đă đi về bên kia thế giới, nhưng rất may
trời không phụ 2 người có ḷng đă bỏ công ra cứu hắn. Không biết ơn
này hắn phải trả làm sao đây.
Tôi nghĩ hắn từ rày về sau sẽ không dám đùa giỡn với thiên tai lũ lụt,
không dám đùa giỡn với giông to gió lớn và cũng không dám bơi ngược
ḍng nước xoáy v́ làm như vậy chẳng khác đi t́m con đường tự
sát.
Chúng tôi tiếp tục dầm nước trở về con xóm nhỏ của chúng tôi trong cơn
khủng hoảng lạnh run cả người. Chuyện này đă nhắc nhở chúng ta một
điều:
Ai đi ngược ḍng đời sẽ có ngày toi mạng
Ai đi ngược ư trời sẽ có ngày xơ xác
Ai đi ngược ḷng dân sẽ có ngày không c̣n lối thoát
Xem Tiếp PHẦN 2