Chiều hướng tây, nắng vàng trong, soi chếch lên đỉnh
đầu…những chiếc lá cây lấp loáng, mọng nước, hình như cơn mưa
chiều qua vẫn còn reo vui trong hồn lá, trong hồn hoa cỏ. Tôi
ngồi đây, bâng khuâng nhớ về những ngày xa cũ …
Cánh đồng thanh minh, chiều xuống thật nhanh. Tôi và
em gái chạy vội về nhà, trên tay nặng ôm lúa nếp. Tối nay sẽ giã
thóc nấu xôi. Cảm giác bóng tối cứ đuổi sau lưng chúng tôi,
trong nỗi lo sợ và hớn hở lẫn lộn của trẻ con… chúng tôi chạy
nhanh về nhà. Cánh đồng bát ngát, gió nhẹ thơm mùi lúa chín, bờ
ruộng gồ ghề, tiếng ếch nhái râm ran…anh em chúng tôi như những
chấm đen di động từ giữa cánh đồng tiến dần về thôn xóm. Hình
ảnh này cử thỉnh thoảng hiện ra trong đầu tôi – những ngày thơ
êm ả …