Trang Thơ và Truyện của Lê Văn Phan               |                 www.ninh-hoa.com

LÊ VĂN PHAN
 Sinh năm :1958
Quê quán : Thừa Thiên-Huế
Cựu Học sinh
Trung Học Vơ Tánh,
Nha Trang

Rể Ninh Ḥa

Nơi ở hiện tại:
Thành phố Nha Trang.

 

 

 

 

 

 

CHÓ NGƯỜI -

NGƯỜI CHÓ

Lê Văn PHAN

 

  

   

Chó sống với người lâu ngày, t́nh cảm gắn bó. Đầu tiên người chủ được quyền đặt tên: Ki, Lem, Mực, Tô, Tom, Lina,…Sau vài năm, cách xưng hô càng trở nên thân mật, người xưng: cha, mẹ hoặc anh, chị đối với các chú chó cưng. Người dần hiểu nó hơn và chó cũng hiểu người hơn. Chó được xem như thành viên trong nhà. V́ thế chó cũng cảm nhận dần dần “t́nh ưu ái” đặc biệt mà con người dành cho ḿnh và chó được gọi bằng “con”, bằng “em” … chó – người!

          Ngày xưa chó sống với người từ bé đến khi già và chết đi, cũng trải qua: sanh, lăo, bệnh, tử. Nhưng bây giờ th́ chưa chắc, chó có thể bị bất ngờ cán chết khi băng qua đường, bị đập chết, bị bắt bằng chích điện, tḥng lọng, bă chó… Chó chết hay sống đều bị tập trung ở những điểmgọi là “ḷ chó”. Chó bị chết, chó già, chó thiến th́ bị giết mổ ngayvà phân phối ở địa bàn tại chỗ và xung quanh. Chó tơ th́ chở đi cung cấp cho các vùng khác xa hơn. Sau thời gian vỗ béo sẽ trở thành món khoái khẩu cho các vị ghiền “cầy tơ”. Ở các thành phố, huyện, thị… đều có một vài chỗ bán chó cảnh, có lúc vừa bán chó, bán chim cảnh, bán cá cảnh. Chó mặc sức sủa, rên rỉ, lo sợ, chim th́ cứ hót, cá cứ vô tư bơi lượn. Nh́n nghe cái mớ hỗn độn này thật là con - người.

          Loài người được xem là có trí khôn hơn cả muôn loài. Riêng ḷng trung thành th́ không thể sánh được vời loài chó. Cho dù chủ như thế nào, giàu có hay nghèo đói, quyền cao chức trọng hay thường dân bần hàn, là quân tử hay tiểu nhân, người tự do hay tù tội th́ chó vẫn một mực trung thành. Con người có thể thay ḷng đổi dạ và làm những việc đớn hèn, mất nhân cách, nhưng chó th́ quá lắm cũng chỉ là ăn vụng và bỏ đi hoang vài ngày khi đến mùa yêu đương… Chó lại trở về với chủ, vẫn một mực trung thành dù chủ là người như thế nào đi chăng nữa?!... Nhưng có lúc chó cũng bị oan, khi con người tức giận ai đó, buột miệng chửi “đồ chó”. Người – chó là vậy!

          ÔI! Những con chó thân thương, những ánh mắt, những thói quen của Tô, Lem, Su, …làm xót xa những ai đó khi về nhà (không có chó ra mừng), làm đau ḷng ai đó ngay cả trong những giấc ngủ! 

 

 

 

 

LÊ VĂN PHAN

 

 

 

 

 

 

 

 

Trang Thơ và Truyện của Lê Văn Phan             |                 www.ninh-hoa.com