Từ trái sang phải: Thu Điệp, Phương,Thanh Tâm, Thu Vân, Thanh
Hương, Tuyết Dương, Mai, Hồng, Quư.
Trời chiều lạnh đến không thể chịu được - em đi giữa con đường của thành
phố lạ. Hai bên đường những hàng cây mùa đông gầy khẳng khiu màu đỏ
hoạch - buồn rưng rưng.
Lá khô đổ ngập gốc sầu-cây cũng buồn nên không c̣n lá đổ-em cũng sầu nên
từ đâu mà màn sương bỗng nḥa mặt đất. Em bước đi lạc lơng-rừng hoang vu
quá và em càng nhỏ bé-như chiếc lá khô dẫy chết-em muốn ḿnh vô tri như
chiếc lá-ngu ngơ một đời-sinh ra và ĺa đời ngậm tăm không nói. Bởi v́
hạnh phúc hôm qua không c̣n là hạnh phúc hôm nay nữa...
Nên em khóc-v́ buồn-như rừng chiều lá đổ-để em tê tái ngập ḷng-như từng
hạt bông tuyết đang phất phới bay, bám đầy áo em. Trời giữa không-lạnh
run-em đứng chờ xe. mà muốn bỏ, quay về gian pḥng ấm-nhưng ḷng buồn
đau-em muốn đứng măi nơi đây-chôn chân làm tượng đá - trơ vơ giữa trời
tuyết đổ. Và em lịm chết trong nỗi buồn-không người chia sẻ - nơi nửa
ṿm trời xa cách gia đ́nh thương yêu của bố mẹ và anh chị em xum vầy.
Khi bước chân ra đi ôm con theo chồng- là me đă khóc- v́ lo sợ đại dương
ngàn trùng nguy hiểm và biển đời c̣n nhiều cạm bẫy hiểm nguy hơn. Và con
gái mẹ lại vụng dại- để chống chọi. Me nào biết rằng cạm bẫy đó- ngày
đêm bên cạnh con - có ở nhà với me cũng nào có tránh khỏi nó đâu, me
ơi!!
Nhớ những ngày c̣n bên gia đ́nh ba me-những mùa xuân với lễ tết êm đềm -
có bạn bè- cùng thầy cô dấu ái. Em đợi chờ đêm giao thừa của mùa xuân -
ở tuổi mộng mơ-đang yêu và được yêu - hạnh phúc như mơ. Ôi, những đêm
giao thừa của những năm cuối cùng làm nữ sinh đó- em nào quên được.
Trong khí xuân hồng trong lành làm sao- hoa mai vàng rực rỡ- hoa cam-
hoa đỏ... cùng những cành lá xanh tươi thắm đang reo vui ngoài sân
nhà... Ồ, xuân-ồ, tết đây rồi!!
Và đêm đen-đêm tối mù màu mực thẫm- đêm của giao thừa. Những cành hoa sứ
trắng loáng thoáng trong bóng đêm- thơm dịu dàng- Me mang bàn hương án
ra cúng giữa trời. Trong nhà-ngoài sân hương trầm nồng ấm quyện vào
không gian thơm thoang thoảng. Một lọ hoa tươi -một dĩa trái cây- ư
nghĩa lời nguyện cầu một năm tốt đẹp. Ơi quê hương-ơi lễ tục muôn đời em
yêu. Me em trang trọng trong chiếc áo tràng lễ Phật- bọn em cũng lễ theo
me, c̣n ba th́ đi chùa từ chiều để khuya về xông đất nhà sớm. Trong gió
đêm- em nghe tiếng th́ thầm: Năm mới- năm mới... Em se sẻ hé cổng nh́n
ra ngoài ngơ - người trong xóm cũng đang lễ giao thừa. Ánh nến- mùi
nhang trầm của những bàn hương cúng giao thừa răi dài trong xóm-thật
đẹp. Xa xa tiếng pháo lẻ tẻ đ́ đùng nổ- trên trời những chiếc pháo bông-
lại có những trái hỏa châu màu, thật đẹp tô điểm bầu trời nhung đen
thẫm.
Trong nhà, radio đang vang vang lời chúc mừng một năm mới- tiếng trống-
tiếng phèn rộn ră- dồn dập như giục ḷng người-náo nức đón xuân. Em nghe
như có một nỗi vời vợi trong hồn- xa xôi !! T́nh yêu - tương lai - tuổi
trẻ... khiến em thấy ḿnh lớn-lớn thật rồi!! Và em nguyện cầu trong đêm
giao thừa-đ́ đẹt tiếng pháo-tỏa ngời pháo bông-êm đềm đầm ấm hương
trầm-đèn nến. Em ngước mắt dơi nh́n- muôn ngh́n tinh tú lấp lánh -em t́m
ngôi sao của chúng ḿnh- hai ngôi sao nho nhỏ, xa cách ngậm ngùi, gơ nhẹ
từng giọt buồn-nhưng vẩn đăm đắm nh́n nhau-yêu dấu. Hạnh phúc vấn vương-
cùng nỗi ước mơ hồng hồng, đẹp như những giọt nước mắt đầu tiên của cuộc
t́nh thứ nhất-đẹp và tinh khiết-như những giọt sương c̣n ngậm kín trong
những bông hoa vừa hé cánh-chưa phai nhạt một chút hương thơm.
Có những hôm bạn em muốn xem ké thư anh, em đ̣i nó phải hối lộ ô mai mới
cho xem, nó cũng chịu. Và nó xuưt xoa khen tuyệt vời, làm em sướng phổng
mũi. Tấm ảnh của anh- chúng cũng chuyền xuống bàn dưới cho Thanh Hằng và
Kim Tuấn xem. Hai nhỏ này tḥ cổ dài đến tận bàn em phía trên, nói:
- Hôm nào cho tụi này đến nhà, xem mặt "anh hai" mi nghe.
Làm cả bọn cười rúc rích, khiến thầy B́nh đi xuống xem các cô nhỏ này
làm tṛ ǵ. Thầy dạy toán là môn em không bao giờ giỏi được, dù ba cho
đi học thêm măi, cũng chỉ khá hơn chút thôi. Thầy B́nh có dáng đi đặc
biệt hơn các thầy khác, rất khoan thai - nhẹ nhàng như chú mèo và giọng
nói trầm ấm Hà Nội xưa, lại kèm hai chiếc răng khễnh rất duyên, có lẽ
khiến nhiều cô nữ sinh "mủi ḷng". Như nhỏ Myllatt ngồi cạnh em, nó hay
thơ thẩn rên rỉ hai câu thơ Vũ hoàng Chương:
... -Ta đợi em từ ba mươi năm,
Thuở hoa phong nhụy nét trăng rằm...
Có hôm vào lớp-nó sôi nổi kể :
- Mầy có biết tối hôm qua tao làm ǵ không?
Rồi không đợi em hỏi, nó kể:
- Tao đến nhà thầy B́nh, tao nấp trước sân dưới cửa sổ nh́n vào, thấy
thầy đang ngồi chấm bài, bên cạnh là cô B́nh mầy ạ. Tao buồn quá chuồn
về...
Em thấy thương nó, tuổi chúng em nhiều mơ mộng quá đổi nếu không ư thức
sẽ dễ bị đau thương. Nên em chỉ nh́n và nắm hạnh phúc tuổi ngà này, vừa
tầm tay với của ḿnh thôi mà cũng đủ "khổ" rồi. Và cái khổ đó ḥa cùng
những giọt mật hạnh phúc -thú đau thương- như anh thường nói.
Có lần thầy B́nh đang sửa toán trên bảng-em len lén lấy ô mai ra gậm.
Nhưng... như có cảm giác gay gay sau lưng-nên vừa định cắn một miếng ô
mai, em đă vội cất nó vào bóp viết- rụt cổ- le lưỡi nói nho nhỏ với
Tuyết Dương:
- Eo ơi, thầy B́nh thấy tao ăn vụng rồi, nhỏ ơi.
Hai đứa cùng cười, nó bảo:
- Ông í nh́n mi cười kia.
Hú hồn, v́ thầy ghét nhất là nói chuyện và nhai tóp tép. Một chút, thầy
đến bàn cầm tập em xem và hỏi:
- Sao em không làm hết bài tập ở nhà?
- Thưa thầy, con biết làm những bài kia, c̣n bài này khó quá con không
làm được ạ.
Thầy mủm mỉm cười, bỏ đi lên bục giảng. Danh xưng thầy và con là do cô
Nguyệt Minh, tổng giám thị bắt các nữ sinh phải dùng, nhất là với các
thầy- để ngăn ngừa phần nào tuổi học tṛ lăng mạn dể "đi lạc đường"
chăng?
Tuyết Dương (trái) và Thanh Tâm (phải)
Giờ vạn vật của tháng cuối sắp thi tú kép, thầy Tẫm dạy về sự sinh dục
động vật. Thầy đă đứng tuổi -rất đạo mạo-và chưa lập gia đ́nh- bọn em
đều kính mến. Với bài này thầy cũng phải cố gắng dùng những danh từ nhẹ
nhàng, giản dị cho bọn em hiểu, nhưng em vẫn thấy thầy đỏ mặt. Làm sao
tránh khỏi điều đó? Lúc thầy vẻ h́nh cơ quan sinh dục đực và chú thích
vào -lớp em tụi nó cười nho nhỏ và trêu nhau tùm lum. Em cảm thấy khó
chịu khi ba đứa ngồi cạnh em cười vô ư thức, và quan niệm không đứng đắn
đó, làm em như chai cứng ngồi giữa chúng nó. Em không muốn thầy có quan
niệm không tốt về lớp em như vậy. Em im lặng- thật nghiêm và không hỏi
thầy điều ǵ - bọn nó bảo em đạo đức quá. Nhỏ "Bara" hay phát ngôn bừa
băi hỏi:
- Mầy có bồ mà không thắc mắc hả?anh "nhộng" của mầy mà mầy không để ư
à?
Em chỉ cảm thấy như vừa khám phá- hiểu thêm những điều từ lâu như bị cấm
kỵ. Một nỗi vui mơ hồ-nhẹ nhàng như quả cấm từ từ hiện ra cho em biết,
thế thôi.
Chúng em- những ngày đó như "nữ tu trong nhà nguyện, ngoài trần thế xa
xôi em nào biết đến". Em quư yêu trường em-có các thầy cô luôn luôn giữ
tâm hồn chúng em được trong sáng- Em đă sung sướng biết bao khi được ủ
trong tháp ngà đầy yêu thương đó-th́ tại sao em phải bước vào thế giới
người lớn như nhỏ Bara nói? Cô bạn em có lư đúng của hoàn cảnh nó-v́ đă
bí mật có phu quân rồi. Nên năm trước nó nghịch ngợm tung tin có bầu,
làm em giật ḿnh tưởng thật, tiếc cho bạn ḿnh đánh mất "thiên đường"
này rồi. Tự dưng, như muốn bảo vệ cái "trong sáng" của ḿnh, em không
muốn nói chuyện với nó nhiều nữa. Chỉ có nhỏ "Dê trắng" là thích thú, đi
theo nó măi thôi...
Buổi sáng gần cuối năm học, em lên trường lấy học bạ và sổ điểm. Nhỏ
Tuyết ào ào đến bảo em đến tiệm ảnh Duy Hy lấy h́nh đi, đẹp lắm. Hai giờ
đầu thầy B́nh cho bọn em học chung với lớp Ap1. Hai giờ sau em không
thèm học nữa, định gạo vạn vật nhưng thấy buồn buồn-sắp nghỉ hè rồi và
thi tú kép... Thôi, sắp xa tất cả rồi-mỗi h́nh ảnh bây giờ là những hoài
niệm về sau. Buồn quá, em và nhỏ bạn dắt nhau dạo khắp sân trường và con
đường lá me bay- nghe trong hồn như có từng mảnh vụn tan tác. Ra về, em
chạy xe thật chậm-lang thang ngó mông lên hai hàng me chụm đầu giao
nhau. Thôi xa rồi tuổi nhỏ-xa rồi một thời nữ sinh ngọc ngà-thơ ngây. Em
muốn bật khóc-những đớn đau cũng là những mặn nồng, phải không anh?
Rồi em đến tiệm ảnh Duy Hy ở khu Tân Định, t́nh cờ gặp ông bạn trẻ của
bác Hy- giáo sư dạy anh văn đệ nhị cấp. Bỗng dưng bác giới thiệu đùa,
rằng em là s.v. Dược tương lai đấy, ông bạn chả biết ất giáp ǵ cũng tán
đồng:
- Vâng, nh́n qua dáng cô ấy là biết ngay.
Làm em cũng ph́ cười chữa thẹn, bác Hy tiếp:
- Đệ nhất Trưng Vương (T.V.) đấy.
- Ồ, thế hở. T. V. toàn những người đẹp, tôi phải xin chuyển về dạy ở T.
V. mấy thằng bạn tôi bảo thế, cô biết thầy Chính không?
- Dạ, thầy Chính dạy anh văn.
- Tôi dạy dưới quê chán quá, phải đổi về T. V. mới được.
- H́nh như có 7, 8 năm dạy thâm niên mới chuyển vào được, khó lắm ạ.
- Ừ, T. V. đi dễ khó vào, trai về có vợ gái vào có con cơ mà.
Nghe em nói muốn học Sư phạm Quốc gia, ông can ngay:
-
Cô nên học Văn khoa, tuy nó là trường "chó ỉa" đấy mà cô lấy 4 chứng chỉ
rồi đi dạy khế ước là được.
Em nhớ nhất câu ông nói-đi dạy, chọn nghề này là thiếu thốn mọi bề về
vật chất, nhưng nó có an ủi về tinh thần. Như những lúc cô đứng trên bục
giảng, nh́n xuống đám học tṛ-thấy thương chúng vô cùng. Ông có nói đến
những t́nh yêu thầy tṛ-trên cương vị thầy giáo th́ không cho phép,
nhưng thật ḷng ai cũng muốn phá bỏ nó hết. Ôi, nếu lúc ấy có nhỏ Myllat
của em cùng nghe th́ nó sẻ sung sướng vô cùng, nhưng cô giám thị của
trường em mà biết điều này, th́... cô sẻ không vui đâu!!.
Và rồi... em ở nhà lo gạo bài cho kỳ thi sắp đến - những buổi tối của cô
quạnh bên bài học- cơn buồn ngủ cứ kéo đến ngợp người-bài vở lỏng chỏng
đau thương. Nh́n quyển sách vạn vật gần tả tơi-chợt em thấy thương nó
như thương thân ḿnh- giấc ngủ ngầy ngật như muốn đóng kín đôi mắt. Thôi
sách vở-thôi ngôn từ mù mịt-cho em một nỗi yên b́nh-cùng giấc mơ chưa
lần với...
Ngày thi đến, pḥng em chỉ có hai đứa "trứng vịt", là nhỏ Tân của lớp
em, nhưng ngồi cách nhau rất xa. Thế mà cũng mừng lắm v́ chung quanh là
học sinh các trường khác, có cả dân húi cua nữa. Lúc hai đứa đang ngồi
ḍ lại bài, Tân bấm tay em cười khúc khích-em hỏi :
- Mắc chi mi cười vậy?
Nó nói:- mi xem mấy tên húi cua đứng ḍ bài kia, râu ria đầy cả, trông
như ông tụi ḿnh í. Sao chưa đi lính, lại được đi thi, há mi?
-Chắc dân "gốc bự"đó!!
Lúc đi kiếm pḥng thi măi không thấy v́ họ xếp số lung tung cả, làm em
run sợ trể giờ. Vừa t́m được chỗ ḿnh, th́ mấy ông "cá vàng" (Trừ bị Thủ
Đức tăng cường giữ trật tự) ôm súng - giày đinh-nón sắt đi cồm cộp ngoài
hành lang làm cả bọn càng run thêm. Mấy đứa ngồi gần em làm quen, hỏi bồ
học trường nào? Em cười không nói. V́ kinh nghiệm của năm trước tụi nó
cứ réo gọi em chỉ bài, đến nổi em rối cả lên, bài ḿnh cũng lung tung
luôn. Tụi nó cứ bảo dân T. V. giỏi lắm. Eo ơi, chúng đâu có biết em vừa
dốt vừa khờ nữa.
Đă biết đề pḥng như vậy rồi mà em vẫn bị đứa ngồi cạnh lừa, v́ "chiêu"
này mới quá, em chưa biết. Hai bài thi triết và vạn vật là môn em thích,
nên làm được hết, toán cũng vậy. Nhưng đến môn lư hóa, nhỏ ngồi cạnh em
để tài liệu dưới mông nhiều lắm-nó nhờ em coi chừng giám thị giùm. Em sợ
nó bị bắt, nên ừ giúp giùm. Rồi nó c̣n làm màn năn nỉ xin em chép cho nó
1 bài toán hóa nửa. Vậy mà đến câu cuối của bài toán lư, em hỏi nó đáp
số thôi, nó không nói lại c̣n lớn tiếng nạt em nửa. Em tức muốn khóc, tự
trách ḿnh đả nh́n thấy nhỏ nầy có đôi mắt xảo quyệt, cái mũi quập... mà
vẫn ngây thơ với nó!! Ba em đă dạy : Chớ có giúp người làm sai quấy. Thế
nhưng em đă sợ giùm cho nó, nên đă quên lời ba, nên bị gậy ông đập lưng
ông là đáng đời...
Thi xong, thở phào nhẹ nhơm chờ kết quả, em không lo nhiều v́ biết chắc
ḿnh sẽ đậu. Lũ bạn cũng vậy, chúng kéo đến nhà em đ̣i hái mận, vui như
pháo rang. Hôm trước chúng đến trễ, cây nhăn nhà em đă hái hết cả trái
chín rồi, me chỉ tặng hàng xóm cho họ vui, nhưng làm lũ bạn em tiếc ngẩn
ngơ. Chỉ có cây mận sau vườn nhà em lúc nào cũng có quả, tuy không ngon
như mận miền Tây, nhưng với bọn em th́ thích leo trèo cười đùa là đủ
rồi. Cả buổi chiều hè c̣n hanh nắng, lũ bạn vẫn nghịch phá, cười vang
một góc trời. Nhỏ Trọng hào hứng leo tót lên cây như con bú dù. Hắn vừa
leo vừa la:
-Trời ơi, tao giống khỉ đột quá.
Em cười:-Mi cột hai vạt áo dài trông như bà Trưng leo cây đí chứ.
Cả bọn phá lên cười vui vẻ. Tường Vi nói luôn miệng:
-Trọng ơi, cho Vi hai quả ấy nhá, Vi thương Trọng nhất đấy.
Ngọc Dung trầm hơn, có thói quen nói rất nhanh, rảo mắt qua các chiến
lợi phẩm để trên bực ciment chọn quả to và chín. Thu Thủy đi nắng đỏ
hồng đôi má xinh như cô gái miền tây. Em rất thương Thủy v́ biết cuộc
t́nh đầu tan vỡ của bạn và chàng "tài tử" Nguyễn-chánh-Tín, học cùng
trường Mạc đỉnh Chi. Nhưng ngày đó em không dám hỏi Thủy về nỗi buồn
thầm lặng này, sợ khơi lại niềm đau của cô bạn nhu ḿ-mộc mạc-xinh xinh
kia.
Cả bọn đứng ăn mận chấm muối ớt ngon tuyệt cú mèo-nói cười râm ran. Rồi
lại kéo nhau ra sân trước, ngồi ghế đu dưới gốc nhăn uống nước ngọt,
trêu nhau tưng bừng. Vi bảo Dung có ông nào bên bệnh viện Chung-Cheng
đấy. Dung trả đũa lại, gọi Vi là "thím Bẩy" (v́ được chú của Dung "chiếu
tướng ")... Bọn em cứ trêu chọc tào lao như thế mà cười vui tưng bừng.
Kết quả thi sắp đến, cả bọn em đều hồi hộp chờ đợi, Trọng bảo:
- Nếu thi đậu, dù buổi tối tao cũng bay đến nhà mầy, để khao mầy chầu
Mỹ-vị-ḿ-gia.
Thế mà em chờ tin nó măi vẩn không thấy, nghĩa là nó "out" thật rồi. V́
hôm trước nó nhờ thầy xem hộ điểm thi trước, thầy bảo rớt. Nó không tin,
nhưng v́ lo sợ quá, nó rủ em lặn lội mải đến chùa ở Thủ-Đức, nhờ một
ni-cô xem bói. Thiên hạ đến xem chật cả chùa, và cô ấy quả quyết rằng nó
sẽ thi đậu. Cô xem hai lần đều quả quyết như thế. Có lẽ cô hiểu tâm lư
đám trẻ này, nên an tâm cho nó chăng? Thế nên em ít tin vào thầy bói, v́
em chỉ tin vào ḿnh trước đă.
Bọn em cũng buồn theo v́ biết sức học của nhau, nên rất ngạc nhiên thấy
bạn ḿnh không may như vậy. Đúng là học tài thi phận.
Và rồi nó đỗ kỳ hai, cười rạng rỡ. Chỉ có Duyên lại "out" nữa dù nó học
cũng khá lắm, nên buồn quá cô nàng đ̣i lên xe bông quách cho rồi. Duyên
đẹp và yểu điệu như cô gái yếu đuối, thơ mộng của nhà văn Quỳnh Giao,
nhà Duyên có tiệm bán lúa gạo ở Cần-Giuộc, nên có lần nó tặng em mấy lít
gạo Nhum đỏ thật ngon.
Bạch Tuyết (trái), Thanh Tâm (phải)
Lớp em có những nàng bỏ trường sớm, có đứa trở lại xin học tiếp nhưng
cũng có đứa đi luôn không "về" tổ ấm này nữa. Em nhớ nhất là nhỏ Dần
phải bỏ học vào năm đệ lục, v́ gia cảnh khó khăn. Hôm đó, Dần nh́n em
thật buồn-đôi mắt đẹp-rơm rớm nước, dù em và Dần không chơi thân nhau.
Dần lớn hơn em và luôn ngồi cuối lớp với Thao, Kim Anh, Quỳnh Hoa... C̣n
em cứ thích ngồi bàn đầu v́ muốn nh́n bảng cho rỏ. Hôm đó, em thấy
thương Dần quá, nhưng không biết làm sao giúp bạn ḿnh được. Cũng như
nhỏ Thắm th́ c̣n khổ cực hơn, v́ đi học chưa bao giờ nó được mặc một
chiếc áo dài sạch sẻ, tươm tất. Lúc nào nó cũng luộm thuộm, tếu tếu y
hệt như ba anh hề của ban A. V. T. Nhưng nó học khá giỏi, nhất là môn
luận văn có vài lần cô cho đọc bài của nó cho cả lớp thưởng thức. Măi
đến mấy chục năm sau, em mới biết rằng ngày đó Thắm phải đi làm "oshin"
để c̣n được đi học. Em cảm động muốn khóc, v́ hiểu ra tại sao ngày đó
lúc nào Thắm cũng vội vội vàng vàng-khổ cực. Thấy thương và nể phục Thắm
nhiều hơn xưa, th́ không làm sao t́m ra được người bạn đầy can đảm và
kham nhẫn để chiến thắng được cảnh khổ của ḿnh. Ngày đó, Thắm đả giấu
hoàn cảnh ḿnh, nên bọn em không đứa nào biết, trừ nhỏ Tuyết Dương vẫn
thỉnh thoảng được nó chia cho khúc bánh ḿ thịt ngon lành, mà người chủ
đả cho Thắm đem theo để ăn vào những hôm học về muộn.
Sau đó, là nhỏ Lâm Minh-cây tếu lâm-giọng ca vàng vọng cổ của lớp em.
Thế mà, vào năm đệ nhị cũng về với chàng mất, bỏ lại trường lớp cùng bạn
bè đang êm đềm cuộn ḿnh trong tháp ngà này. V́ t́nh yêu đầu đời tuyệt
đẹp-nó đả can đảm bước một bước quá dài-để bước xuống cuộc đời, để phải:
làm vợ- làm mẹ và... eo ơi, làm dâu nữa chứ !! Đó là điều làm em cảm
phục nó lắm, v́ thân phận người phụ nữ Việt nam đáng thương nhất là
trạng huống này. Đoạn đường chiến binh này, ai có qua cầu mới hay biết
nó gay go thế nào??
Dù rằng vào những năm cuối, tin chiến sự ngày càng khốc liệt, đêm đêm ở
thành phố em vẩn nằm nghe tiếng đại bác rót về từ nơi xa xa kia, và
những đóm mắt hỏa châu vẫn bùng nở trên bầu trời, nhưng em vẫn tiếc cho
các bạn ḿnh sớm bỏ cuộc chơi quá sớm. Nhưng mỗi người đều có con đường
riêng của ḿnh rồi, theo gịng nghiệp lực mà phải đi. Nên con đường nào
cũng tốt cả nếu ḿnh vẫn giữ được cái trong sáng của tâm hồn ngày đó.
Sau mấy chục năm dài xa cách, bỗng em được liên lạc với Tường Vi mắt nai
ngày nào. Em chỉ nhắc rằng:"thiếm Bẩy"là nó nhớ ra em ngay, vui mừng kêu
lên:-Ôi, "em gái vườn mận"của anh đấy phỏng?
Không biết bạn em c̣n nhớ không? Sau khi thi đổ ăn khao tưng bừng, một
buổi chiều Tường Vi và Trọng đến nhà em. Vi cười thật buồn trong chiếc
áo dài nâu đẹp như đôi mắt nâu màu hạt dẻ với hàng mi rậm, mà em hay gọi
đùa là mắt nai. Nhưng lần này Vi lại khóc khi em hỏi thăm "chú
Khánh"!!... Bạn em kể... Và-thế là tan vỡ. Trọng an ủi, nheo mũi cười
kh́ kh́:
- Tao không yếu đuối như tụi bây-chỉ buồn 5' thôi, rồi tao quên tuốt,
nên tao có nhiều tính con trai hơn tụi mầy.
Vi nói:-Với Trọng đệ nhất buồn là cái hỏng thi, c̣n với tụi ḿnh là cái
l'amour cơ.
Em vỗ tay tán đồng. Không ngờ rằng bọn em vừa mới ra trường, chưa bước
xuống cuộc đời đang tươi đẹp kia, th́ t́nh đầu đă làm trái tim ngây thơ
đă đớn đau-ngẩn ngơ- như nhỏ Thanh Hằng cũng đang buồn chuyện của nó nữa
đấy, Vi nói tiếp.
Và không ǵ quư bằng t́nh bạn xưa cũ-những ngây thơ ngọt ngào dễ thương
đó, em đă tỉm lại được ở một vài bạn nhỏ ngày xưa. Nhưng cũng có đứa đă
đánh mất cái trong sáng đó rồi-đến nổi em không c̣n thấy lại là bạn em
của ngày xưa kia nữa. Em cũng không buồn làm ǵ, v́ cái thay đổi là điều
tất có của đời sống. Phải biết chấp nhận nó thôi.
Em chép bài thơ trong báo Mê Linh cho bạn em:
Thuở mới yêu em buồn em giận
Gió vô t́nh nắng nhạt... là thơ
v́ anh đó, d́u em lối mộng,
khi mộng tàn em chợt ngẩn ngơ.
Thuở mới yêu em hay làm dáng,
tóc buông bồng sợ gió tung bay,
môi em hồng chỉ riêng anh ngắm,
mắt em buồn chỉ để anh say,
Thuở mới yêu, em yêu tất cả
mùa thu, mùa đông là hồn thơ
mùa hạ, mùa xuân ru giấc ngũ
cho em hoài ngũ, dù trong mơ.
Thuở mới yêu em hay lo sợ,
anh xa em anh chả c̣n thương
phố nhỏ này rồi đây xa lạ
chỉ ḿnh em, nổi ḷng tơ vương.
Thuở mới yêu bao giờ cũng đẹp,
bao giờ cũng buồn giận vu vơ,
anh đă cho em lời ḥ hẹn,
là muôn đời đấy... . anh biết chưa?
Có nhiều lần, nghe bản nhạc "Trưng Vương khung cửa mùa thu "của Nam Lộc
thật mơ mộng tuyệt vời, cho bọn em nhớ về tháp ngà ngày đó. ;
"Tim em chưa nghe rung qua một lần, làn môi em chưa hôn ai thật gần.
Cuộc đời bồng bềnh như lá me xanh, ngơ ngác rơi nhanh... . Người cho em
nghe câu nhớ thương từng ngày. Những ngày đợi chờ, đợi qua cơn mưa trong
mắt ngây thơ, trong nắng vu vơ. Nhớ khói bay nhẹ vấn vương, cho hơi ấm
lên môi người, lùa sương kín nhẹ vây ngập trường, làn mây yêu thương
vướng trong hồn em... Nắng vấn vương nhẹ gót chân, Trưng vương vắng xa
anh dần, mùa thu đă qua một lần, c̣n đây buâng khuâng, lá rơi đầy sân".
Bây giờ không c̣n tuổi ngọc đó nữa mà là "tuổi vàng", v́ em quan niệm
mỗi một đoạn tuổi của đời người đều đẹp cả. Mỗi ngày nh́n những cọng tóc
trắng lơ thơ trên đầu, em quư nó như quư những kỷ niệm tuyệt vời của đời
ḿnh, nên không nở nhổ vứt đi. Như thầy Thịnh dạy triết đă viết vào
quyển lưu bút bé tí xíu của em, rằng:
- Chúc cho em thi đậu cuối năm, và gặp nhiều may mắn trong trường đời.
Một cái ǵ dâng nhẹ trong cổ, nắng buổi sớm hồng hơn, nghe như có một
nỗi mênh mông, ngậm ngùi hương xưa. Em nhớ dáng vẻ của thầy-kính cận
nặng chĩu trên sóng mũi - dáng thầy đi vội vă mà có lần em và bạn nói
đùa là ông Tàu bụng phệ... Thầy Thịnh của những giờ triết thật êm đềm-
những buổi học trời mưa- những hạt mưa nhỏ rơi đều đều ngoài kia- cùng
với hơi gió lạnh lẽo đó, hoàn toàn cách biệt với hơi ấm nồng nàn của mấy
chục hơi thở tụi em trong lớp. Tiếng thầy giảng thật đầm ấm. Và nụ cười
của thầy nở vội trên đôi môi hơi xám màu khói thuốc-như có chút ǵ phóng
khoáng-chút ǵ đắng cay-nhưng dịu dàng trong đó.
Bao năm dài, gặp lại được vài đứa bạn xưa. Nghe Thanh Hằng bảo thầy
B́nh đă ngủ yên ngàn năm dưới đáy biển trong lần vượt biên. Em bỗng
nghẹn lời, muốn khóc. Và c̣n thầy Thịnh, thầy có ngờ rằng lời chúc ngày
xưa của thầy cho em đă thành sự thật. Làm sao em t́m ra được thầy, để
thấy thương yêu ngày đó vẩn c̣n trong tim của những đứa học tṛ ngây thơ
của thầy, thầy ơi !!
Gia B́nh Vân Nga
(Lê T. Thanh Tâm)
8/2015
|