Thơ & Truyện: Lê Thị Mỹ Châu             |                 www.ninh-hoa.com

 Lê Thị M Châu

* Quê Quán :
 Phú Thọ 2 – Ninh Diêm – Ninh Ḥa

* Cựu Học sinh:
Trường Trần Quư Cáp -
Ninh Diêm - Ninh Ḥa

* T́nh trạng hôn nhân :
Độc thân (chưa kết hôn)


Hiện sinh sống và làm việc
tại Sài G̣n, Việt Nam.


 

 

 

 

 

 


Vợ Và Nhân T́nh
Lê Mỹ Châu
 

 

Kỳ I. Nàng & ả nhân t́nh

Khi đài phát thanh phường cất tiếng chào buổi sáng, nàng bật dậy rất nhanh giữa cái ngáy kḥ kḥ vô tư của chồng. Vội đánh răng, lâu nhanh cái mặt, nàng chưa kịp tắm táp cho trôi những bụi nhơ vươn  ḿnh sót lại của đêm. Nàng lăn vào bếp, nghe tiếng lửa tanh tách cháy đều và mùi hương thơm nồng ấm chẳng lay cơn say nồng của chàng. Thoáng chốc, mặt trời ló dạng, chiếc đồng hồ báo thức leng keng đánh giấc mơ vụn vỡ trong chàng rơi mất. Những cái ngáp, lắc ḿnh, uốn éo đầy mệt mỏi trong dáng vẻ lê lết rất chán chường. Chàng lững thững vào tolet, gội rửa, đủng đỉnh như gă độc thân c̣n đương thời trai trẻ. Mặc nàng giục con thơ, dụ dỗ những lời ngon, thay đồ, tắm rửa, móm từng th́a thức ăn cho con gái. Chàng ngang nhiên chậm chệ ngồi vào bàn với tiếng thở dài chậm răi.

Người ta không thể liệt kê hết cái việc không tên của muôn phụ nữ trên đời. Sự bất công cứ vẫy vùng khắp chốn mà chẳng thế nào thoát ra được cái ngữ điệu cũ rích sáo ṃn : “ Xuất giá ṭng phu, xuất phu ṭng phụ”. Chàng chỉ có mỗi việc quăng cục tiền để rồi từng ấy trách nhiệm là đủ. Người ta lại nói về nghề nghiệp của nàng, sự danh giá cao quư ở chốn quê là thế. Nàng chịu tất mọi cực nhọc, miễn sao tṛn trách nhiệm, giữ ǵn đóm lửa mong nó rừng rực cháy, cháy từng bừng để khỏi rụi tàn. Nó cháy như thanh củi buổi sáng, trưa, chiều tối mà nàng từng đun rất ấm áo trong chái bếp sau nhà.

Nàng chẳng bao giờ dành cho ḿnh những khắc thời gian hiếm hoi, đánh chút son cho môi hồng một tẹo. Gửi chút phấn vào thân cho thơm tho hương người. Nàng giản dị trong chiếc cặp và đôi tà áo dài nền nă của người đứng lớp, khi tiếng trống trường tưng bừng ngân lên, nàng dành tất cho chàng, cho con gái quư yêu, cho những buổi chiều tràn đầy hạnh phúc.

Nàng chẳng nhận ra từ lúc nào chàng hay lỗi hẹn. Thường a lô vội vă về những cuộc họp công ty, gặp gỡ đối tác. Chắc chàng bận túi bụi bởi vị trí mới, vai tṛ trưởng pḥng không phải dễ, nàng thoáng đăng trong mọi vấn đề tiệc tùng của chàng. Tiếng động cơ cũng thưa dần cho những buổi chiều như thế. Đôi khi, con gái hỏi, nàng ậm ự về chàng quá bận.

Nàng tin tuyệt đối với chàng, dù có tiếng xầm x́ to nhỏ. Chẳng cần gặn hỏi, và nàng cũng chưa từng nghĩ rồi chàng sẽ vứt bỏ nàng, rời mái ấm đi hoang đàng ở những đêm khắt khuya. Nàng lạ thật, tin chàng như một điều tuyệt mệnh, như hơi thở đều đều mọi nhịp hằng ngày. Như giữa giây phút này, trước mắt nàng là một ả khá xinh, đủ thông minh mà nàng nhận ra rất nhanh v́ sao ả có mặt trong nhà của nàng khi hoàng hôn đă buông trên triền núi xa xa.

Biển mùa này không động nhưng đă dậy sóng ầm ầm. Đôi khi, giác quan đàn bà mách bảo với nàng rằng, chàng đă có nhân t́nh. Nhưng nàng không tin và gạt phắt đi,, ư nghĩ điên rồ thôi đừng bất chợt để khiến nàng rối những nhịp tim.

Nàng là người đàn bà nho nhă đúng nghĩa. Một ly nước chè xanh mát đẫm cho ả nhân t́nh. Nàng không hoa bướm, lá cành quẩn quanh, không thỏ thẻ tâm sự hoặc trần t́nh như em đă từng ngủ với chồng chị chưa. Nàng đanh mặt, trơ thật cho ả nhân t́nh. Ả mạnh bạo đến t́m kiếm điều ǵ ở chốn này, nó vốn dĩ êm đềm bỗng dưng có những cơn lốc từ ả. Nàng thấy cay mắt nhưng cũng dằn tâm phân tách, tỉ tê cùng ả. Nhân t́nh khác vợ nhiều thứ.

Chẳng biết ả có nhận ra không, đôi khi giọng nàng rất lạc nhưng cũng cố giấu nó vào ḷng. Cổ họng đắng và nỗi uất nghẹn không thể nào bật ra lúc này. Nàng quá tuyệt mà chàng th́ không thể chứng kiến hai người đàn bà của ḿnh đôi diện nhau. Chàng trốn biệt khi hay tin ả nhân t́nh t́m kiếm, chàng sợ song gió nổi lên từ nàng, cô vợ chẳng c̣n bé bỏng, cũng một thời yêu say nồng cháy. Giờ nàng thấy, tác hại của vị men chua, cái mùi hơi sữa và sự tảo tần của nàng ǵn giữ là thế.

Nhân t́nh không phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, trưa, chiều, tối. Nướng thẳng giấc ngay khi mặt trời đă qua đỉnh đầu. Nhân t́nh chẳng tất bật lo cơm nước hằng ngày, giúp chàng nâng khăn sửa túi. Những mối bạn hữu thân t́nh chỉ có nàng mới biết, người t́nh không. Nhân t́nh thơm như trái mận chín, chẳng có da ua đầy mùi bếp núp như nàng. Tóc thơm tho tung bay trong gió, gội bằng những ùi hương khác nhau và làn da mát rượi, nàng rối bù, tóc quấn cao chỉ thủy chung một mùi bồ kết mà thời yêu chàng hay hít thở ngợi khen Làn tóc nàng quyến rũ, trói hồn chàng làm rối dạ tương tư. Đôi khi, quần áo lết phết, lượm thà, lượm thôi, mắt thâm, môi ch́ nhạt nhẽo. Khác ả nhiều, ṿng ngực nở nang, trắng nơn nà, phơi phới, từ ṿng tay, cái ôm lẫn mùi vị. Nàng nh́n chàng với cái nh́n rực lửa khi hạnh phúc sắp tan tành như mây, như khói. Ả thể nào chẳng thỏ thẻ dịu êm và lả lơi, mơn trớ. Nàng không đay nghiến, vẫn lặng lẽ đều đều công việc mỗi ngày. Có khác tiếng cười không c̣n rộn ră, con gái chạy về ngoại từ dạo chàng đi, nàng chẳng bận bịu chi mà cũng thấy đầy mệt mỏi trong từng tiếng thở và những ánh nh́n. Nàng im lặng đến đáng sợ như nàng đang im lặng để ả ngồi trần t́nh. “ Em đă có thai với anh, vậy chị tính sao?”

Nàng nh́n rất sâu vào đôi mắt ả, đôi mắt mà chàng thường ví von trong mỗi tin nhắn rằng : “ Mắt em rất đẹp, đầy đam mê và rực lửa. C̣n mắt vợ như mẹ tú bà, như diều hâu chừng đang nuối anh. Có thể đó là lần sai lầm nhất trong đời của chàng, sai lầm để rồi phơi này tất tần tật. Có lẽ chẳng trách chàng, trách những cuộc vui đầy mê hoặc làm chàng quên phén đi. Đáng lẽ, chàng phải xóa nó trước khi ngủ vùi bên nàng, trước khi mùi hôi rượu ṇng nàn dịu lại. Có lẽ chẳng trách chàng, mà trách cơn say khiến nàng biết được một sự thật đau ḷng. Nàng rất đáng sợ, ai cũng đón già, đón non sẽ có những trận hỗn chiến từ nàng. Mẹ nàng, người đàn bà đôn hậu dạy con rất mẫu mực, khiến tiếng thơm bay khắp vang lừng, vậy mà bà cũng chẳng dằn được cơn giận, tức tối la ó bên hiên. Mẹ chồng nào réo gọi con trai trong tức tưởi, ai mấy đời mẹ chồng đi bênh vực trong khi chàng là độc tôn của cả một ḍng họ danh giá. Cũng chức cao, vọng trọng, bà chẳng cần, bà thương con dâu, oang oanh than khóc ḿnh bạc phước có thằng con trời đánh, thánh đâm.

Chàng im bặt và trốn biệt nơi nào vài hôm, chiến sự dâng cao tột đỉnh. Nhưng nàng vẫn nói thẳng thừng với ả : “ Việc em làm th́ em phải chịu, nếu chồng chị thật sự không cần chị nữa, không cần chốn này th́ chị lẳng lặng ra đi”.

Cả một buổi chiều của hai người đàn bà đúc kết lại như thế. Chẳng ai có thể hiểu nổi về nàng, sự bản lĩnh khôn ngoan của người giữ lửa. Tiễn đưa ả nhân t́nh không quên căn dặn cẩn thận bởi cái thai, phải chăng nàng đă từng là người đàn bà làm mẹ.

Nàng thẩn thờ trong đêm tối, khuya lắt lơ và những tiếng gà gáy sáng. Đêm, nàng trơ ḿnh trong thinh lặng, nghe buốt đau như từng cơn đang xé ruột, nghe tan thương trĩu nặng cơi ḷng nàng. Tiều tụy, chênh vênh, nàng cũng không quên bữa sáng trong im lặng, không quên những áo quần bóng loáng tôn vinh sự đĩnh đạc của chàng. Vẫn nhỏ nhẹ từ tốn khẽ lay chàng dậy khi tiếng leng keng của chiếc đồng hồ báo thức. Tiếng động cơ vụt đi, rơi vào thinh không những giọt buồn lặng lẽ và nàng bắt đầu bật khóc thành lời.

Ả xuất hiện trước chàng trong dánh vẻ nhu ḿ, lời ngọt dịu và làn hơi thơm phức. Lạ khi chàng là một học sinh cấp 3 cùng trường với nàng. Cái run run lẩy bẩy khi lần đầu nắm tay, cái hồi hộp, rộn ràng khi hôn nàng ngày chia tay ở mái trường trung học. Ả là một đối tác, cũng vị cao, chức trọng. Mà cũng lắm mối gạ t́nh, chẳng hiểu có phải v́ dáng vẻ lăng tử, hoặc mắt nh́n đắm đuối mà ả chọn chàng. Chàng đeo nhẫn sáng lấp lánh trong đêm, một gia đ́nh trong cái bữa tiệc cuối niên vẫn c̣n hiện hữu. Ả cũng thấy, cũng nh́n thấy tận tường một bé gái xinh tươi, một người vợ luôn cười  rực rỡ. Hạnh phúc quá khiến ả ganh tỵ, hay tủi thân cho phận ḿnh đài các mà có kiếp bạc hồng nhan trong duyên t́nh.

“ Ḿnh sẽ ly dị, ḿnh không chấp nhận sự tổn thương ghê gớm mà anh đă dành cho ḿnh lẫn con. Ḿnh sẽ về nhà ngoại”. Nàng khóc giữa đêm khuya khắt, căn gác trọ buổi chiều thứ bảy may mà im vắng tứ bờ. Vốn dĩ, tôi chẳng thích những giọt nước mắt từ nàng, bởi tôi biết sự tức nước vỡ bờ từ nàng đang tuôn chảy. Tôi im lặng, chỉ biết nói : “Cậu hăy thật sự b́nh tĩnh, b́nh tĩnh lại đi nào”.

 

Đọc Kỳ 2

 

 

THÁNG 6 NĂM 2011   
L
ê Thị M Châu

    

         

 


 

Thơ & Truyện: Lê Thị Mỹ Châu               |                 www.ninh-hoa.com