
Tôi thích đọc những câu chuyện của Mạc Can, ông vẽ rất đơn giản nhưng
đầy mộng mị. Có lần, tôi lại nghĩ một ngày, chẳng biết xa xôi đến
chừng nào, tôi sẽ tặng cho tất cả mọi người yêu thương từng chuyện kể
thú vị. Sẽ có nước mắt, sẽ có nụ cười và xen lẫn giấc mơ nhỏ xíu trong
tôi thức dậy.
Tôi thích vẽ vời
mộng mị rất lạ như kẻ hoang tưởng giữa cuộc sống trần tục. Có lúc,
tĩnh lặng để t́m kiếm giấc mơ, t́m kiếm biểu cảm khác biệt nào đó, đôi
khi tỉnh táo đầy tính toán để bùa ngăi những con số quẩn quanh bên
ḿnh. Đối lập đầy thực dụng khiến tôi rời xa và không thèm gơ lốc cốc
như mỗi bận. Thay v́ mày mọ trên phím, tôi ngáy kḥ kḥ vô tư hơn. Ai
biết sẽ gặp lại giấc mơ nào đó, tôi bắt đầu chạm phải một thứ, thứ
nuôi dưỡng kĩ càng, thứ buông trôi lạc chốn, hay chỉ là những câu
chuyện không b́nh thường mà tôi tự vẽ, tự huyễn hoặc về hành tŕnh của
giấc mộng “t́nh yêu” mà tôi quen gọi là “giấc mơ phù phiếm”.
Bất chợt, tôi thấy
ḿnh phóng khoáng ước mơ mà mộng mị trong cuộc sống thực chẳng thể
nào tồn tại song hành. Người ta bận rộn đến nỗi không thể nào lăng
đăng đôi ḍng, không thể tưởng tượng ra một thế giới đầy trăng, đầy
hoa và bao ánh sao đêm sáng bừng của những ngày thu đương mùa. Bởi
cuộc sống phủ đầy khói bụi quanh ḿnh.
Đôi khi, cảm xúc
chết khiến tôi bực dọc hơn cả lúc “t́nh yêu” đi vắng, nghĩ ngơi chẳng
thông nên tôi muốn vứt bỏ. Tôi không mê nơi phố xá ồn ào, tôi thích
nơi tĩnh lặng, lặng lẽ đến nỗi nghe được từng tiếng lá rơi trong khu
vườn nhà bà. Lặng lẽ đến mê khi mùa trăng đi qua cùng gió, thi thoảng
tiếng gà gáy vang bừng nơi xóm nhỏ lúc ban mai, giữa trưa và tối sẫm.
Nhưng tôi cần ở phố, tựa vào phố như đang cần một bờ vai, tôi đi
t́m “ t́nh yêu” giữa giấc mộng dài.
Tôi thường mơ về
“t́nh yêu” và kí ức bé con của những buổi chiều trên cánh đồng cỏ.
“T́nh yêu” của tôi chẳng ai có thể biết được nếu không vô t́nh đi bộc
bạch cùng nàng. Tôi bắt đầu có những phút giây vui cười, chia sẻ và
trở thành thân. Tôi dễ dăi trong mối quan hệ cộng đồng và nghiêm khắc
với một thứ cá nhân. Và nàng là một người mà tôi rất tin tưởng để có
thể trải ḷng. Mặc lắm lúc, tôi cố h́nh dung ra nụ cười, mái tóc, làn
hương của nàng. Vậy mà, tất cả là những ẩn số khó kiếm như trong một
tṛ chơi người ta hay t́m đến sự may rủi. Nàng nghiêm túc, không bỡn
cợt, bởi thế nên bí mật đă mở ra th́ c̣n ǵ mà ngại ngần hơn thế nữa.
Và rồi, tôi vẫn thấy hoang mang ḱ lạ, tự dưng có thể vứt bỏ tất cả v́
“t́nh yêu” mặc mọi thời gian cuốn trôi tuổi trẻ. Đôi lần, khi có “t́nh
yêu” song hành bên ḿnh, sẽ làm ǵ cùng “t́nh yêu” của tôi, một suy
nghĩ nghiêm túc hay chỉ là giản đơn như tṛ chơi đếm lá hóa thành
“t́nh yêu”?.
Tôi thầm nghĩ, thử
làm một cuộc hành tŕnh lang thang nơi xứ người. Mà tôi vẫn đang là kẻ
lang thang đi t́m “t́nh yêu” đấy thôi. Tôi đă từng có khá nhiều buổi
chiều như thế, không phải chẳng có chốn để trở về mà nơi b́nh an th́
xa xôi vời vợi, tôi thường lang thang những nơi ở góc phố khác xa hơn.
Tôi thử một ḿnh café, xem phim, nghe nhạc, thử một ḿnh đi nhà sách
mà không vội vă, không lo lắng, suy tư. Có lúc, tôi ngồi lại bên vệ
đường với một bà lăo nhặt rác. Ngắm nh́n bà ăn bữa đạm bạc, nói chuyện
cùng bà, tiêm giúp bà miếng trầu, cắt lát cau. Tôi lại nhớ về má, về
bà tôi, về những người yêu thương c̣n lại. Phố mênh mông mà ngột ngạt,
đôi khi tôi mơ về cánh đồng cỏ của những buổi chiều ấu thơ, ở đó có
muôn câu chuyện lạ ḱ, hấp dẫn con nít khiến bọn tôi chỉ cần thôi học
là được dịp nhảy múa tung tăng.