Kỳ 3: (tiếp theo
KỲ 2)
Mẫn
nh́n sững ông Sang, mới lần đầu tiên đến nhà sao ông lại dễ dàng tâm sự,
lại nhắc đến ‘nhà tôi’, nhưng cũng ngần ấy năm, ông không hề t́m kiếm họ,
động cơ nào đă khiến ông nhớ đến họ, chẳng lẽ mới nh́n thấy ḿnh?
Thấy Mẫn lặng thinh, ông Sang tiếp:
-Nghe nói ở bên ḿnh bây giờ nhà nước đă nới lỏng,
đă cho ăn chơi thoải mái rồi, nên cũng dễ thở, dù rằng không giống được
như trước 75 phải không?
Cảm giác khó chịu chợt ùa đến, một cái ǵ đó nghèn
nghẹn nơi cổ họng, tự nén, Mẫn trả lời gia chủ:
-Xin lỗi! Tôi
cũng chỉ là một tên tù lỏng, lại không có cơ may để hưởng thụ nên không
biết ǵ để kể, hôm nay tôi t́m đến đây là do sự nhờ vả của môt người..
Chợt ông Sang chồm về phía Mẫn hỏi dồn:
-Lâu nay chắc
cậu vẫn ở Nha trang? Và cậu có gặp mẹ con cuả Trân, bây giờ họ sống chắc
cũng khá?
Mẫn thấy một luồng khí nóng đang len vào người,
chàng cười khẩy, nh́n thẳng vào mặt ông Sang:
-Anh vẫn c̣n
nhớ tới họ?
Ông Sang thở
dài, cúi xuống cầm lon bia xoay qua xoay lại trên mặt bàn, những giọt nước
lấm tấm từ trên thành lon rớt xuống tạo thành một vũng nước nhỏ, ông lấy
tay vẽ nguệch ngoạc những ṿng tṛn vô nghĩa, Mẫn chăm chú nh́n ông ta với
không biết bao nhiêu điều thắc mắc trong đầu, phải chăng ông ta đang tự
hối, và chàng đang ngồi ghế vị quan ṭa? Không! chàng chỉ là kẻ ngọai cuộc
nhưng bất b́nh trước cảnh đời quá bất công.“Tội nghiệp cho Trân, cho cháu
Trang, làm sao họ có thể tưởng tượng được cuộc sống quá giàu sang của
người thân họ ở xứ này, chỉ cần một món đồ chơi, biết chừng đâu bịnh của
Trân được chữa khỏi…”
Giọng ông Sang lại cất lên:
-Hăy cho tôi
biết gia đ́nh của Trân bây giờ ra sao? Hồi mới qua tôi đă có ư định làm
giấy bảo lănh cho mẹ con nó, nhưng th́nh ĺnh mất liên lạc, người nhà của
tôi lại ở cả bên này, lại chẳng biết nhờ ai t́m kiếm, rồi thời gian có quá
nhiều thay đổi, chuyện đến cũng đă đến rồi nên tôi đành lỗi đạo.
-Anh có hối hận cả ngàn lần cũng chẳng được ǵ v́
tất cả đă muộn.
-Th́ tôi cũng
nghĩ thế nào rồi Trân cũng sẽ lập gia đ́nh khác, và con Trang sẽ không
nhận tôi là cha, v́ tôi không làm tṛn bổn phận, nhưng như vậy cũng hay,
v́ Trân c̣n trẻ đẹp mà!
Nghe câu nói trơ trẽn của ông Sang, cơn giận như
thêm dầu vào lửa, chàng lớn tiếng:
-Anh tưởng rằng tất cả những người đàn bà hy sinh
cho chồng ra đi t́m tự do, rồi họ ở lại lấy chồng khác, như những người
đàn ông tệ bạc vừa mới sang chỗ ở mới đă có vợ khác thay vào sao?
Ông Sang chưng hửng ngó sững Mẫn, ông vớt vát:
-Nhưng Trân c̣n trẻ, c̣n đẹp, dạo sau này biết được
nàng đă lập gia đ́nh khác với tên cán bộ C.S, tôi thấy vậy cũng xong.
-Vâng; chính
v́ nét trẻ đẹp của chị ấy đă giết lần ṃn cuộc sống của chị, chị luôn sống
trong hy vọng đợi chờ, chờ đợi để được đoàn tụ với người chồng t́nh nghĩa,
cũng chính v́ nét trẻ đẹp và ḷng chung thủy của chị ấy mà đă bị sự trù
dập của bọn cán bộ địa phương, đến khi nhắm mắt, xuôi tay cũng không có
được sáu tấm ván lành lặn để ấp ủ nắm xương tàn! Làm sao chị có được gia
đ́nh nào để dung thân? Và kẻ nào đă quá nhẫn tâm bôi bẩn sự trung trinh
của chị ấy?
-Sao? cậu nói sao? cậu nói Trân đă chết rồi à? Ông
Sang chồm hẳn người gần như nằm lên bàn, níu hai vai Mẫn lắc mạnh.
-Phải! chị Trân đă mất, trước khi tôi đến được xứ
này.
Ông Sang gieo
người xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt, ông buồn? ông đau đớn?.Lương tâm ông
đă nói ǵ với ông khi nghe tin người vợ trẻ bị ông bỏ rơi từ bấy lâu nay
đă không c̣n sống trên cơi đời này. Sự mất mát, đau đớn có thực sự đến với
ông, hay chỉ là một xúc động nhất thời, rồi đâu lại vào đó với người vợ
sau, với những tiệc tùng, những cuộc vui…?
Mẫn muốn hét
vào tai ông Sang thật nhiều, rằng ông có biết không, ông đă nhẫn tâm bỏ
rơi một người đàn bà trẻ đẹp, mà dạo nào ông đă khổ công, khó nhọc lắm mới
cưới được nàng. Người con gái độc nhất, con nhà quan, vừa đẹp lại ngoan
hiền đă là ‘đối tượng’ của khối chàng trai trong thành phố, kể cả bọn học
tṛ như Mẫn. Từ những buổi tan học, bọn Mẫn mấy thằng cứ đứng chờ trước
cổng trường Nữ trung học, để thấy người nữ sinh áo trắng từ từ yểu điệu
bước lên chiếc xe jeep nhà binh, có cái ông tài xế nét mặt hầm hầm, xoay
một ṿng vô-lăng xe, đạp thắng kêu “rét-rét”, lại nhấn mạnh chân ga, chiếc
xe vọt đi để lại cho bọn học tṛ một đám bụi mù.
Khi vào đại học, Mẫn không c̣n cơ hội gặp nàng, v́
nàng đă có ông Sang, Trung uư huấn luyện viên ở một trung tâm huấn luyện
quân sự trong thành phố. Lần được tin Trân lên xe hoa, Mẫn đă đập bỏ ống
sáo và đi vào đời lính. Vậy mà Trân đă phải sống cuộc sống quá vất vả từ
những ngày đau thương đó. Một gia đ́nh tan nát. Chồng, Cha vào tù, Cha
chết, Mẹ rầu rĩ cũng theo gót ra đi, cũng như sự ra đi của người chồng
không hề quay nh́n lại. Mang tội danh gia đ́nh Ngụy, thêm tội có chồng
vượt biên, và dù có con c̣n quá nhỏ, nhà Trân, căn biệt thự xinh xắn ở
đường Hồng Bàng đă bị tịch thu, bị đẩy đi vùng kinh tế mới Đồng ḅ. Lúc
Mẫn đi học tập về, t́m đến gặp Trân để thấy một Trân xanh xao, gầy c̣m,
tiều tụy với gánh rau muống trên vai làm kế sinh nhai.
Nhưng số Trân
không thọ, dù được những bà con cùng cảnh ngộ giúp đỡ hết ḷng, áng mây
buồn đă tan biến trước ngọn phong ba. Trân chết đi ngoài con Trang khóc,
ông Năm khóc, cô Mùi khóc, tất cả mọi người trong xóm đều khóc, nhưng có
một người khóc không thành tiếng, đó là chàng. Mẫn thấy ḿnh bất lực, bất
lực như ngày nào c̣n cầm khẩu súng trên tay, chưa nhả hết băng đạn vào
trán kẻ thù, phải đành buông súng thúc thủ chờ chúng trói. Tên ‘Thiếu uư
quèn’ mà cũng mất hơn ba năm trời trong mấy trại “tù cải tạo” từ Cà-Tum
qua đến Bù gia Mập và thêm bốn năm tám tháng nằm tù v́ tội “cấu kết phản
động” tại trại giam Trần Phú.
-Cậu Mẫn có biết bây giờ con gái tôi nó ở với ai
không? nó cũng đă lớn rồi, không biết nó làm ǵ để sống?
Ông Sang kéo
Mẫn trở về thực tế. Chàng rầu rầu:
-Đó là lư do tôi vượt cả ngàn cây số để đến đây,
cháu Trang muốn nhờ tôi trao đến tận tay ông một lá thư, nó biết có gửi
đến địa chỉ nhà của ông, ông cũng sẽ không bao giờ nhận được. Đây, ông hăy
đọc đi xem nó nói ǵ.
Mẫn rút trong túi áo ra một b́ thư xanh, lá thư mới nh́n cũng biết xuất xứ
từ đâu. Chàng cũng kiếu từ ra về mặc cho ông Sang cầm giữ.
Đón Xem Kỳ 4