Kỳ 1:
Má ơi! Má ơi! Con thấy Má đi ngang qua, Má đi nhẹ nhàng
thanh thản quá, người Má nhẹ như gió như sương, Má đi mà cứ như lướt trên
gió trên mây, con tưởng chừng như bước đi của những bà Tiên trong chuyện
cổ tích ngày nào Má kể và con rất muốn chạy đến ôm lấy Má nhưng con không
thể thực hiện được ư muốn của ḿnh. Má ơi!
H́nh như có một sức nặng hàng ngàn cân buộc chặt đôi
chân con lại ở quăng đường này, nên chỉ biết thống thiết cất tiếng gọi Má
ơi Má ơi với ràn rụa nước mắt, may ra Má nghe tiếng con mà dừng lại, cho
đứa con khốn khổ qú lạy dưới chân Má, cầu xin Má tha tội cho con. Má ơi!
Má ơi! Con đă đứng đây chờ Má đúng bảy tháng một ngày rồi, so với thời
gian hơn hai mươi bảy năm dài Má đợi chờ con, đâu khác chi hột muối bỏ
biển, con biết thế nào rồi Má cũng sẽ đi ngang qua đây, cửa tử cuối cùng
của một đời người, Má từ lâu chẳng khác ǵ chiếc lá tre già khô nước chỉ
chờ một cơn gió nhẹ thổi qua là rụng cuống ĺa cành, chỉ là không sớm th́
muộn thế thôi.
Nhưng con đă không thể về nhà để thắp trước linh cửu
Má một nén nhang, không thể qú sụp lạy ba lạy để đền ơn đáp nghĩa công
sinh thành dưỡng dục nuôi lớn thân con, đứa con trai ngày nào Má đặt biết
bao hy vọng ở tương lai, nhưng làm sao Má ngờ được giờ này con đứng chờ ở
đây gọi Má để Má quay lại nh́n con, Má có nghe tiếng gọi của con không? Má
quên con rồi sao? Không trăm lần không vạn lần không, Má không bao giờ
quên con đâu, chỉ có đứa con bất hiếu này quên Má, mà dù Má có nghe làm
sao Má nhận ra tiếng nói con của Má, khi đă hơn hai mươi bảy năm rồi con
chưa một lần ngồi đối diện nói chuyện với Má, nhưng ơ ḱa con thấy hốc mắt
Má hũng sâu, chắc Má khóc nhớ thương con nên mắt Má mờ, người Má ốm, tội
lỗi con quá nặng nên dù con cố sám hối hàng ngàn hàng vạn lần chắc ǵ con
thoát khỏi nơi này, con muốn về thăm Ba Má một lần cũng không được nữa
rồi. Thời gian qua với quá nhiều cơ hội, bước chân con đă đi đến nhiều nơi
trên thế giới, nhưng con chưa một lần về lại quê hương, thăm lại gia đ́nh,
để thấy Ba, tuổi già chồng chất nhưng chắc vẫn c̣n nét khang kiện năm nào,
Ba vẫn thích ngồi trên chiếc đi văng giữa nhà kể chuyện đời, chuyện nắng
chuyện mưa rồi cất tiếng cười sang sảng, để nh́n thấy Má lưng c̣ng, má
hóp, mặt mũi nhăn nheo, mắt mờ, tay quờ quạng lần đi giữa ban ngày mà nào
khác chi trong đêm tối, Má sẽ ôm con vào ḷng như ngày nào con c̣n bé mọn,
Má sẽ sờ đầu con, xoa cái đầu tóc ngắn có nhiều sợi bạc hơn đen và cố h́nh
dung ra vóc dáng thằng con rồi Má mừng, Má khóc.
Má ơi! Má ơi! Dù Má không nghe, không thấy nhưng con vẫn qú măi nơi đây
đến khi nào không c̣n qú được nữa để ăn năn sám hối tội lỗi của ḿnh. Khi
con nhận biết đích thực ḿnh là ai, từ đâu đến và phải làm ǵ th́ con đă
sa chân vào cửa tử, muốn quay đầu lại th́ trời ơi cơ hội đă không c̣n, Má
ơi! Má ơi! Làm sao Má có thể ngờ được chính con đă tự hủy đời con, đă phá
bỏ bao công khó Ba Má từng cưu mang nuôi dưỡng, kỳ vọng một ngày con được
nên người. Má ơi! Một chiều mưa tầm tă, ảm đạm, cơn mưa lớn khủng khiếp
với những tiếng sấm ầm ầm kinh hăi rung chuyển đất trời, kèm theo những
lằn chớp sáng ḷa làm giật bắn người, những cơn gió mạnh làm cây đổ, cột
nghiêng, điện tắt, nước đọng ngập đường, con đường mà những ngày trời nắng
xe cộ qua lại dập d́u, hôm nay th́ vắng lặng đến thê lương, thỉnh thoảng
mới có một chiếc xe ́ ạch rọi sáng quăng đường. Con đi bộ dưới mưa, cơn
mưa cuồng nộ mù trời, tối đất cứ như có người lấy tấm vải đen phủ chụp lên
đầu con, nên chẳng có ai ngoài con chịu hứng những hạt mưa dồn dập cứ đập
vào mặt, vào thân thể, h́nh hài như những lằn roi da của tên cai tù, quất
mạnh vào người của tên tù khốn khổ, mưa gió sấm chớp băo bùng khiến cho
nỗi buồn chán trong con tăng lên gấp bội:” người buồn cảnh có
vui đâu bao giờ!”, huống hồ gặp phải cơn mưa buồn da diết, buồn nẫu
ruột, người con vừa ướt vừa lạnh, hai bàn tay con không thể vuốt hết những
giọt nước chảy dài trên mặt, v́ nước mưa đă trộn lẫn với nước mắt của
con, con đâu muốn lang thang măi trong mưa, nhưng h́nh như có bàn tay vô
h́nh cứ xô con đi tới, đi tới, chung quanh con không một bóng người nhưng
con lại nghe cả hàng trăm thứ âm thanh hỗn tạp chen lẫn vào nhau, không
chỉ là tiếng những giọt mưa đập mạnh xuống nền đường xi măng cứng ngắt,
trên mái nhà rần rật, trên những vũng nước đọng bùm bùm, tiếng gió rít rào
rào, tiếng những cành lá rên la v́ phải oằn thân theo từng cơn gió mạnh,
con c̣n nghe được cả hàng bao thứ tiếng kêu than, khóc kể, rên xiết, những
tiếng hú năo nuột thê lương vọng về từ cơi âm nào xa thẳm, rồi có tiếng
réo gọi dụ dỗ, có cả lời hăm dọa lẫn lộn vào nhau, và rồi như có bàn tay
của ai đó khẳng khiu, dài ngoằn vươn ra thật dài, thật dài, những chiếc
móng nhọn hoắt như móng diều hâu túm lấy đầu con, tiếp theo là những
tiếng cười khoái trá, man rợ, những tiếng thét hăi hùng, ghê rợn, lạnh
người. Và rồi họ nhảy múa, ca hát, mừng rỡ, họ vừa đi vừa ngoắc con theo,
phải chăng con bị “ma đưa đường, quỉ dẫn lối” dẫn dắt con đi, và con đă
nhắm mắt đưa chân đi theo bọn chúng mà không cần biết ḿnh phải đi đâu, mà
suy nghĩ làm sao được nữa khi cơn mưa hăi hùng đă cuốn trôi, lôi theo bộ
óc của con, con ôm đầu cố níu kéo, kềm giữ nó lại, nhưng càng giằng co,
những hạt mưa vô t́nh càng cuốn đi thật lẹ. Con mất rồi trí năo nên nào có
định hướng được việc ḿnh làm, làm sao phân biệt được sự việc đúng hay
sai, con đă buông xuôi đời con như những chiếc lá khô trôi theo ḍng nước
đang chảy xiết xuống ḷng đường, bởi mất trí nên con quên công sinh thành
dưỡng dục của Mẹ Cha, bởi mất trí nên con đâu nhớ ǵ đến sự cưu mang lo
lắng của các chị và anh. Má ơi! Má ơi! Cũng chỉ v́ cơn hoảng loạn trong
một buổi chiều mưa cuồng nộ mà con đă tự đi t́m lối giải thoát cho đời
con, con muốn phủi sạch những nợ nần từ những ṣng bài khốn nạn đă dụ dỗ
con sa chân vào nơi đó, mà bao ngày qua con cứ ngỡ như đă t́m thấy niềm
vui.
Xem
Kỳ 2