C
H Ẳ N G
C
Ó N
G H Ĩ A
G
̀ !

lêanhdũng
Hắn
xách cần câu ra ngồi trên bệ đá. Những phiến đá không biết tự bao giờ có
mặt bên bờ vịnh, to có nhỏ có, màu xám xịt, những lớp rong phủ thời gian
dày ra tung tăng theo những đợt sóng vỗ bờ. Bên kia xa là cầu Golden Gate
mờ ảo trong màng sương. Đâu đây tiếng những con hải âu gọi nhau, thỉnh
thoảng là tiếng gầm thét của những chiếc phi cơ lên xuống phi trường...Hắn
ngồi, hai chân duỗi ra phía trước, chiếc cần câu để hờ trên đùi, một tay
cầm lưỡi câu, tay kia bắt một miếng mồi móc vào theo chiều cong của lưỡi
câu. Nh́n qua nh́n lại, Hắn tự thỏa măn với công tŕnh móc mồi của ḿnh.
Hắn lẩm bẩm: "Ngon đến nổi người c̣n muốn đớp chứ
đừng nói là cá...!" Hắn từ từ đứng lên, cầm cây cần, thả dây cước,
lấy trớn... cuối cùng Hắn thả được con mồi và dây câu ra xa. Hắn lấy tay
trái quay nhẹ mấy ṿng thả thêm giây câu. Có vẽ vừa nhàn nhă, vừa tự măn,
Hắn huưt sáo miệng từ từ ngồi xuống phiến đá to.
Những
con sóng miên man xô bờ, tiếng kêu như âm vang, như rầm ŕ, như réo gọi,
như gào thét, như than thở. Hắn ḥa ḿnh vào thứ âm thanh hỗn tạp ấy. Hắn
nghĩ và thích thú tự cho ḿnh là một ngư ông an nhàn bên bờ vịnh San
Fransico. Hắn lấy làm bằng ḷng rằng Hắn là người biết hưởng thú vui mà
các cụ ngày xưa như Nguyễn Khuyến, Chu Mạnh Trinh, Nguyễn Công Trứ thường
ca tụng. Giữa xă hội xô bồ nầy, Hắn vẫn " thảnh thơi thơ túi rượu bầu" th́
rất hiếm... Sau khi tốt nghiệp ở Đại Học Berkeley, Hắn có job ngay và làm
việc liên tục từ ngày đó. Thứ bảy, Chúa nhật thường th́ Hắn lang thang
khắp nẻo thị thành. Từ San Jose, San Fransico, Secramento. Thỉnh thoảng
mới ṃ về Nam Cali thăm cha mẹ.Tiền lương chẳng bao giờ thấy đủ. Trong
suốt mấy năm trời như thế, Hắn thấy chán và muốn một sự đổi thay. Hắn quen
một sinh viên gốc Hoa, co bé tóc đen dài, người mảnh mai dễ mến. Hắn vội
vàng tỏ t́nh, vội vàng hối cha mẹ đem trầu cau xin cưới cho Hắn! Hắn hối
hả như thế v́ Hắn muốn từ giă những ngày lang thang, từ giă cảnh sống độc
thân...Từ ngày Hắn có vợ, Hắn bỗng nhiên trở thành ông cụ non. Ngày nghĩ,
ngày lễ tết thường về thăm cha mẹ hoặc xách cần câu...ra ngồi "thạch bàn".
Sáng nay, Hắn rũ
vợ đi câu với Hắn. Cô vợ cáo bệnh ở nhà. Cô ta chẳng mấy thích ngồi cả
ngày ngoài nắng, nước da chẳng đẹp tí nào. Mà ngồi cầm cần câu, chờ cho cá
nó đớp lâu phát chán. Có nhiều khi từ sáng đến trưa chẳng được con nào mà
c̣n mệt lả ra...Hắn điện thoại rũ thằng bạn cùng sở cho có bạn. Nhưng
thằng quỉ cũng làm biếng thối thác. Thế là Hắn đành một ḿnh ra ngắm trời
mây!
Hắn
đang lơ mơ nh́n những con chim hải âu ríu rít gọi nhau đậu trên phiến đá
gần đó th́ chiếc cần giật lên suưt rời khỏi tay Hắn. Hắn hoàn hồn cầm chặt
chiếc cần, tay kia quay trục cước...Sức mạnh của con cá bị móc câu xem ra
khá mạnh. Hắn tháo sợi cước theo sức chạy của con mồi. Nó chạy ra xa th́
Hắn thả giây, chạy vào th́ Hắn cuốn giây...Cứ thế không biết bao nhiêu lần,
không biết bao nhiêu thời gian. Hắn vật lộn với chiếc cần câu và con mồi
đến toát mồ hôi. Có lúc hắn cảm tưởng là Hắn bị con mồi kéo luôn xuống
biển. Hắn bám vào phiến đá để khỏi trợt chân té theo những con sóng phía
dưới. Hắn cảm thấy mệt và khát nước. Giá mà có vợ Hắn th́ vợ Hắn đă kéo
phụ một tay hay đem nước cho Hắn uống lúc nầy. Chiếc thùng to bằng nhựa
màu xanh có chứa bịch nước đá và mấy chai bia đang nằm phía dưới gần mép
nước... Có lúc Hắn muốn bỏ cuộc v́ con mồi tŕ kéo, vật lộn với Hắn lâu
như thế mà chưa thấy mệt; c̣n Hắn, Hắn cảm thấy đắng miệng, tay mỏi, có
đôi lúc cần câu suưt tuột khỏi tay Hắn...
Cuối
cùng th́ con mồi cũng khuất phục trước sức phấn đấu dẻo dai của Hắn. Hơn
nữa, Hắn cũng rất khéo léo và tỏ ra thiện nghệ trong việc thả dây câu, kéo
gần buông xa theo sức chạy của con mồi. Khi Hắn thấy con mồi đă thực sự
thấm mệt, không c̣n sức chạy ra xa, không c̣n sức vùng vẫy nguy hiểm để
đến nỗi đứt giây câu...Hắn mới kéo nó vào bờ. Con mồi tuy đă mệt nhưng cho
nó vào bờ cũng không phải dễ. Nếu nó nhỏ và vừa tầm th́ kéo lên gọn trơn
như những lần trước. Đàng nầy, Hắn có cảm giác, với sức nặng của nó, nếu
đứng trên phiến đá mà kéo th́ dây câu sẽ đứt. Hắn bèn vừa thả dây theo con
mồi, vừa đi lần xuống mép nước, nơi ít có đá. Khi Hắn xuống mép nước,
những đợt sóng tuy nhỏ nhưng cũng đủ làm khó hắn . Thỉnh thoảng con sóng
lớn ập đến, tung vào kẹt đá, nước tung tóe vào mặt, vào người Hắn. Áo quần
ướt hết, Hắn bám trụ hai chân vào cát, nhưng những đợt sóng liên tục làm
cát xói khỏi chân. Hai chân cứ thế chôn sâu dần xuống cát. Con vật cũng ĺ
lợm lúc chạy nhanh ra xa, lúc gầm gừ nặng nề từ ngoài theo sóng lướt nhẹ
gần sát mép nước! Khi con mồi gần sát Hắn, Hắn thấy nó dài gần một thước,
màu xám trắng...Hắn vừa mừng vừa lo, không biết ḿnh có đủ sức đem nó lên
khỏi mặt nước không hay...ngư ông lại bị đứt nhợ, vênh râu ngồi bờ...th́
tức lắm và cũng quê lắm!
Dịp
may hiếm có đến với Hắn, một con sóng thật lớn từ ngoài đang chớp bọt
trắng chạy vào. Con mồi cùng lúc cũng dựa theo con sóng quay đầu hướng vô
bờ. Hắn quay dây câu thật nhanh, con mồi vừa bị dây kéo vừa bị sóng xô...nên
nó không thể nào quay ngược trở ra! Nó đă mệt rồi nên khi Hắn kéo dây câu
căn thẳng, con sóng đưa theo... Cuối cùng con mồi không c̣n cưỡng lại hai
lực kéo và đẩy. Nó bị đưa luôn lên bờ theo con sóng. Con sóng rút ra để
lại con mồi nhảy dựng lên trên băi cát. Lúc nầy Hắn chưa biết làm sao,
chưa kịp dự tính phải làm ǵ th́ con mồi theo trớn nhảy búng, nó có khuynh
hường trôi xuống nước trở lại nếu có một đợt sóng to khác. Trí thông minh
vừa lóe ra trong trí Hắn, Hắn cởi chiếc áo đang mặc, chạy đến bên con mồi,
phủ lên nó và hai tay ôm cái đuôi lôi xa mặt nước. Nhờ có cái áo nên không
bị trơn bởi nhớt của con cá. Hắn vừa lôi vừa thở, con cá vừa tung vừa tận
lực dăy giụa...
Đưa
được con mồi xa mặt nước, Hắn mệt lă, ngồi phủ phục bên con mồi thở dốc,
cổ Hắn khô và rát. Bây giờ Hắn mới nhớ đến chiếc thùng nhựa. Hắn nh́n
quanh và chạy đến chỗ chiếc thùng . Hắn xách thùng đến gần con cá, vừa
uống chai bia, vừa lấy con dao trong thùng ra. Con cá đă hết vùng vẫy, nó
vừa chết v́ sức nóng mặt trời và sức nóng của cát. Hắn suy nghĩ mông lung,
nếu kéo được con cá về khoe với vợ và bạn bè th́ hay biết bao. Nhưng từ
nơi câu đến chỗ để xe khá xa. Vă lại Hắn cũng chưa muốn về. Hắn bèn dùng
con dao kết thúc cuộc đời con cá ra làm nhiều khúc. Hắn đem từng khúc
xuống nước rửa cho sạch cát bám. Hắn thả vào thùng , sắp xếp ngay ngắn.
Cuối cùng Hắn răi lên trên một lớp nước đá có đem theo sẵn. Hắn khóa thùng
lại, mấy chai bia c̣n đễ bên ngoài, Hắn xách bia và t́m cuốn sách. cuốn
sách bỏ trong túi quần ướt thảm thương trong những lúc Hắn chiến đấu với
con cá. Hắn lấy sách ra phơi và khui chai bia, uống một hơi để tự thưởng
cho ḿnh . Hắn nghĩ , không c̣n phải câu làm ǵ, kiếm một chỗ thoáng và
đẹp, nh́n được trời mây...để vừa đọc sách, vừa uống bia, cho ḿnh cái nhàn
hạ ngày chúa nhật và cũng để thưởng công vừa chiến thắng một trận chiến
hết sức gây cấn giữa người và cá cùng thiên nhiên...Hắn thỏa măn, từ khi
biết câu cá đến giờ, đây là lần chiến thắng ngoài giấc mơ của Hắn. Hắn
nhận định, có thể con cá khoảng từ hai đến ba chục kư lô!
Say
men chiến thắng, Hắn uống liên tục mấy lon bia, nhấm nháp với bánh ḿ thịt...Cuốn
sách chưa khô, Hắn dựa vào phiến đá lim dim ngủ. Trong giấc ngủ chập chờn
dưới ánh nắng mặt trời ḥa với tiếng gào thét của sóng và thiên nhiên, Hắn
cảm giác như ḿnh đang bay vào một cơi tiên. Hắn thấy một tiên nữ trong
xiêm y mỏng dánh đang tiến về phía Hắn. Nàng thỏ thẻ bên tai :
- Thần thiếp kính chào bệ hạ!
Hắn giật ḿnh,
không biết ḿnh đă thành vua hồi nào, nghĩ rằng ḿnh nghe lầm, hay nàng
chào ai. Hắn nh́n quanh, không đáp. Nàng lại nhơng nhẽo:
- Ḱa, Bệ Hạ không yêu Thần thiếp sao mà không nh́n
thiếp, không trả lời với thiếp? Đây là vườn Lộc Uyển thuộc Tây Vương Mẫu.
Vương Mẫu biết được ngày hôm nay Bệ Hạ từ trần gian lên du thiên cung nên
phái thần thiếp đến đây đón Bệ Hạ! Vương Mẩu c̣n dặn thần thiếp là phải
làm cho Bệ Hạ hài ḷng, nếu không thần thiếp phải chịu nạn đày xuống trần
gian...
Hắn
nh́n tiên nữ mơn mởn đào tơ, sắc nước hương trời, nước da trắng ngà, xiêm
y mỏng quấn quanh người lồ lộ một ṭa thiên nhiên..."Ôi! Đúng là ḿnh đang
du tiên cảnh, quả thật ḿnh đang làm vua...Trời ơi! sao mà lạ thế!" Ở
dương trần, thằng bạn Hắn làm nghề thầy tử vi, chấm số cho Hắn, nói là Hắn
sanh nhằm ngày xấu nên tương lai không lấy ǵ khá! Lên voi th́ lên tột
đỉnh mà xuống chó th́ chó cũng chê...Ô!ä Vậy là ḿnh đang lên voi tột đỉnh,
mà lên như vầy sao có vẻ lạ quá. không hiểu cách nào ḿnh lên tới đây và
làm vua...Ôi!..."
- Bệ Hạ vào đây, bên kia bờ suối là hàng cây đào tiên
đang thời trái chín. Bệ Hạ có nhớ lúc Tề Thiên Đại Thánh ở cung đ́nh, biến
thành con sâu ngủ trong trái đào sau khi ăn hết bao nhiêu là trái quí. Ngủ
mê đến nỗi khi trái đào bị hái rớt xuống, Tề Thiên văng ra hiện nguyên
h́nh...
- Tiên nữ ôi! Tôi làm vua hồi nào vậy? Hay là tôi đă
chết và hồn vất vưởng lên đây...xin Nàng cho tôi biết...!
- Bệ Hạ không chết, Bệ Hạ đang được thần thiếp phục
dịch v́ số của Bệ Hạ sẽ làm vua...
- Sao nàng ngập ngừng, làm vua ǵ, có bao nhiêu thần
dân, làm vua được bao lâu?
- Xin Bệ Hạ tha tội, Thiên cơ bất khả lậu mà! Chàng có
khát nước không, thiếp xin dâng đào tiên cho chàng thưởng thức!
Hắn nghĩ trong đầu: "Ôi! thà một phút huy hoàng rồi
chợt tắt!..." Hắn bạo dạn cầm tay nàng, đưa môi hôn vào môi của nàng...Hai
tay Hắn quờ quạng! Hai mắt Hắn nhắm nghiền...Nhưng Hắn lại thấy khát nước
kinh khủng.
- Nàng hăy cho ta uống nước, nàng hăy xít lại gần ta...sao
nàng mờ ảo vậy, sao ta không ôm nàng được, nàng vờn ta như thế là sao...Hỡi
nàng tiên của Trẫm...
Hắn
không nghe nàng trả lời, như mây bay khói lượn trước mặt Hắn. Hắn cố ngồi
dậy, đầu Hắn nhức nhối như búa bổ. Làm vua sao mà lạ như vầy, sao chưa ăn
đào tiên mà đầu lại nhức! Hắn lẩm bẩm t́m bóng dáng nàng tiên, cổ Hắn khát
nước và rát lên...
Hắn
dụi mắt tỉnh giấc nồng. Uống hơi nhiều chất bia và cái nắng gắt làm Hắn du
vào một giấc mơ kỳ diệu hoang đường...Ôi! giá như giấc mơ là sự thật, giá
cuộc đời như giấc mơ! Hắn nghĩ đến nàng tiên với xiêm y mỏng dánh...Hắn
nghỉ đến những trái đào tiên... Một giấc mơ không bao giờ Hắn có thể quên...
Hắn vươn vai đứng dậy, vói tay lấy chai nước lă uống một hơi. Khi Hắn hoàn
toàn tỉnh lại th́ trời đă hơi xế chiều. tứ bế vắng bóng người. Hắn chỉ
thấy chim hải âu, sóng và trời mây với cái nắng gắt giao mùa...Hắn nhớ đến
cái cần câu, nhớ đến con cá bị chặt khúc trong chiếc thùng màu xanh...Hắn
nh́n quanh t́m kiếm...Hắn nhớ lúc bỏ cá vào thùng dưới mép nước đàng kia,
sau đó Hắn quên lôi chiếc thùng lên xa mặt nước. Bây giờ chiếc thùng ai
lấy mất, nó không c̣n chỗ củ nữa và nó ở đâu? Hắn nh́n quanh xem có người
nào hiện diện hay không. Nếu không th́ ai đă lấy chiếc thùng có con cá to,
chiến lợi phẩm của Hắn!
Hắn
chạy xuống mép nước quan sát, nh́n quanh, lượng giá và nheo mắt nh́n ra xa,
nơi những cơn sóng dập d́u tung tăng giỡn với gió...Trời về chiều, bóng
dáng chiếc cầu nổi tiếng thế giới ch́m trong màng đục của hơi nước, vừa
nhạt, vừa mờ trong nền trời tưởng như không có thật. Hắn bổng để ư đến một
chấm nhỏ trôi bềnh bồng, lúc ẩn lúc hiện ngoài khơi. Định thần, Hắn cố
gắng tập trung thị giác vào mục tiêu. Hắn à lên một tiếng! Th́ ra chiếc
thùng thân yêu, bên trong là chiến lợi phẩm vô tiền khoáng hậu của Hắn đă
bị sóng lớn ập vào bờ lôi đi...Trời ơi! miếng ăn tưởng vào miệng chắc như
thế mà c̣n vuột khỏi tầm tay th́ lạ thật.
Hắn
cởi quần ngoài, chuẩn bị bơi ra khơi lấy lại chiếc thùng. Hắn cương quyết
tiến đến mép nước và thề quyết lấy lại cho được của đă mất. Hắn quyết tâm
tiến lên giống như một hiệp sĩ tuốt kiếm chiến đấu thề không lùi bước! Đến
khi hai chân chạm vào nước, con sóng ập vào...Hắn cảm thấy lạnh buốt tới
xương, hai chân tê cóng , bắp thịt đùi nhói lên như hiện tượng vọp bẻ...Hắn
thối lui ngồi xuống ôm đầu! Ngồi như thế trong ṿng mấy phút, Hắn tự nhủ,"
không thể chết lăng nhách v́ chiếc thùng khốn nạn ấy, hăy quên nó đi, hăy
về vớ vợ, hỡi thằng khùng..."
Hắn
đứng lên, uể oải thu dọn chiến trường, nào dao, nào chai bia, nào chiếc
quần và cái áo c̣n dính đầy nhớt cùng hơi hám của con cá...ma! Vừa đi Hắn
vừa nhớ ra câu chuyện mà lúc c̣n ở Việt Nam, ông nội Hắn, trong một lúc
vui, đă kể cho cả nhà nghe câu chuyện "chắc hay không chắc". Đó là một câu
chuyện mà theo Hắn lúc đó, nó chẳng hay ho ǵ: " Có một gia đ́nh nọ, cha
con cùng làm ruộng, người cha th́ lúc nào cũng tin tưởng tương lai và yêu
đời. Người con th́ hay nghi ngờ giống như Tào Tháo. có hôm cày đất xong
th́ trời mưa, ông cha tuyên bố - chắc ăn rồi! Ông con nói - chưa chắc! khi
cha con rải giống xong và giống mọc lên đều, ông cha tuyên bố - chắc ăn
rồi! ông con lại nói - chưa chắc đâu cha! Khi lúa chín, cha con thu hoạch
đem về nhà, cha tuyên bố - chắc ăn rồi nhé! ông con cũng không chịu - chưa
chắc đâu! Khi lúa được thành gạo, gạo nấu thành cơm đem lên bàn, hai cha
con ngồi chuẩn bị ăn...Ông cha tuyên bố -giờ th́ chắc chưa con? ông con
nói - nhưng cũng chưa chắc đâu cha! Ông cha tức quá lấy chân đá chiếc bàn,
nồi cơm vằng ra bể nát và cơm trộn với cát nằm vung văi khắp nơi. Ông con
đứng lên nói - Cha thấy không? đến gần ăn vào bụng c̣n chưa chắc th́ làm
sao có cái ǵ trên đời nầy chắc được!"...
Hắn
nghĩ đến đó bổng tức cười. Hắn cười to, cười vang,cười tối tăm mày mặt...tiếng
cười của Hắn to như thế nhưng tiếng sóng, tiếng gió và tiếng chim hải âu
đă phủ lấp, tiếng cười của Hắn giống như một nốt nhạc đệm theo ḍng nhạc
cuộc đời...nó cũng không có nghĩa ǵ...không có nghĩa ǵ....!
lêanhdũng
tháng 11 năm 2002