Kỳ 1:
Qua năm
thứ 2 Y Khoa, tôi chuyển qua Bảo Sanh Viện Từ Dũ, để thực tập Sản khoa
với chỉ tiêu “20 cái hộ sinh”.
Giờ đây, tôi sẽ tiếp xúc với “Thế giới Đàn Bà”. Có lần tôi nghe một
đàn anh kể cho nghe những ngày thực tập tại Bảo Sanh Viện Từ Dũ. Sinh
viên thực tập đỡ sanh cho sản phụ, phải làm tất cả mọi việc từ khi bắt
đầu nhận một sản phụ vào sanh đến khi sản phụ đưa về Pḥng Hậu Sản.
Tôi cứ nghĩ là các bậc đàn anh muốn quan trọng hóa vấn đề để hù dọa
đối với các “ma mới” như chúng tôi.
Một buổi sáng, tất cả anh chị em sinh viên trong toán chúng tôi đi
thực tập tại Bảo Sanh Viện Từ Dũ. Chúng tôi cùng bảo nhau đến Bảo Sanh
Viện Từ Dũ sớm hơn mọi ngày. Mỗi người trong chúng tôi h́nh như đang
mang một cảm nghĩ mới lạ. Tất cả đều im lặng và chờ đợi ngoài hành
lang, trước pḥng họp của Bảo Sanh Viện. Sau đó chúng tôi được gọi vào
tŕnh diện bác sĩ Hoàng Ngọc Minh, một vị Thầy hiền lành và khả ái.
Bác sĩ Minh phụ trách việc giảng huấn môn Sản Phụ khoa của trường Y
Dược Đại học Sài G̣n và giúp sinh viên thực tập tại Bảo Sanh Viện Từ
Dũ, cùng bác sĩ Nguyễn Văn Hồng, Giám Đốc Bảo Sanh Viện. Bác sĩ Minh
chào đón anh chị em sinh viên với nụ cười trên môi. Thầy chỉ vẽ các
thao tác trong lúc làm việc và nhắc nhở chúng tôi luôn luôn làm việc
với mọi trách nhiệm và tạo ḷng tin nơi sản phụ. Mọi hành động, cử chỉ
phải đứng đắn. Áo blouse sạch sẽ, gọn gàng, đội mũ chỉnh tề, khẩu
trang đeo vào, rửa tay thật vô trùng, thái độ nghiêm chỉnh trước sản
phụ.
Sau mươi phút dặn ḍ, Thầy đưa chúng tôi vào Pḥng Sanh và chia sinh
viên thành từng toán nhỏ để Thầy hướng dẫn trực tiếp cách đỡ sanh cho
một sản phụ sinh b́nh thường.. Chúng tôi chỉ được phép đỡ sanh các
trường hợp b́nh thường không biến chứng. Những thai ngược và các thai
non tháng nằm ngoài tầm tay của chúng tôi.
Ngày đầu tiên, tôi theo dơi vài trường hợp sanh thường. Các cô nữ hộ
sinh xinh đẹp rất thành thạo việc đỡ sanh các sản phụ và luôn luôn vui
vẻ giúp các sinh viên mới vào thực tập đỡ sanh. Sau khi tôi cảm thấy
có thể tự làm những việc giúp cho sản phụ, tôi ghi danh bắt đầu nhận
sản phụ. Đang quan sát một sản phụ đang sanh tại Pḥng Sanh, tôi được
một cô nữ hộ sinh ở Pḥng Nhận Bệnh mời tôi nhận một sản phụ mà tôi có
trách nhiệm đỡ sanh.
Với chiếc mũ trắng trên đầu, khẩu trang gọn gàng, áo blouse tươm tất,
tôi nghiêm trang bước vào Pḥng Nhận bệnh. Cô nữ hộ sinh nh́n tôi, nói
như thường lệ:
-
Mới 3 phân, ông thầy có
nhận không?
Tôi vội lấy hồ sơ của sản phụ, lướt nhanh qua, trong khi vừa suy nghĩ.
Mới 3 phân, chắc c̣n phải theo dơi khá lâu. Bây giờ là hơn 4 giờ
chiều. Chắc phải đến khuya. Nhưng cứ kén chọn măi biết chừng nào có
“ca”.
- Thôi được, tôi đáp.
Cô nữ hộ sinh hướng mặt về phía Pḥng Khám thai:
- Ông thầy cần “toucher” lại không?
- Để lên Pḥng Sanh tôi làm luôn thể, tôi đáp nhanh.
- Mà “primi” đấy.
- Con so, tôi sẽ cố gắng cẩn thận.
Cầm lấy hồ sơ của sản phụ, tôi lấy số nhập viện và tự tôi hướng dẫn
đưa sản phụ lên cầu thang để đến Pḥng Chờ Sanh trên lầu 2. Một người
đàn ông trẻ tuổi, một tay đang khệ nệ xách một túi quần áo, một tay
cầm một xấp báo cũ, lẻo đẻo đi theo sau mà tôi đoán là ông chồng của
sản phụ. Qua khỏi cầu thang, vừa ra khỏi hành lang, đến ngay cửa Pḥng
Chờ Sanh, sản phụ có vẻ hơi lúng túng và ngượng ngập. Có lẽ, lần đầu
tiên người sản phụ của tôi mới chứng kiến cái cảnh thật xô bồ này.
Trong Pḥng Chờ Sanh, nhiều sản phụ, kẻ đứng người nằm, đủ mọi cỡ
tuổi, đều mặc chiếc “áo thụng”, đang rên la v́ các cơn chuyển dạ. Các
cô nữ hộ sinh trẻ, những cô học tṛ, đầu đội mũ vải, gọn ghẻ tươm tất
trong bộ quần áo bệnh viện trắng phau, thẳng nếp, thoan thoắt nhanh
nhẹn đi lại làm việc liền tay. Ở đây không phân biệt nghèo giàu mà chỉ
tất cả là sản phụ nằm chờ sanh. Trên sàn nhà vài xấp báo cũ nằm bề
bộn. Tôi đang lạc lơng vào đây, “thế giới của đàn bà”, để làm nhiệm vụ
của ḿnh trong âm thầm lam lũ mà không cảm thấy e dè tủi hổ.
Xem KỲ 2
Bác
sĩ Lê
Ánh