Cũng liều nhắm mắt đưa chân,
Lần xem con tạo xoay vần đến đâu!
Những
ngày Tết âm lịch sắp đến, cũng là những ngày của tháng 2 năm 1986. Các
con được nghỉ học hơn tuần lễ. Tôi xin phép bệnh viện nghỉ phép trong
dịp Tết. Thế là một chuyến đi về Nha Trang. Lần đầu tiên chỉ có Trang
và Hùng đi với Cha. Mỗi người mang theo một chiềc xe đạp làm phương
tiện đi lại và không mang một vật dụng ǵ ngoài bộ quần áo b́nh thường
mặc trong người. Về đến Nha Trang, ba cha con tá túc tại nhà Chú Banh,
em trai tôi, để theo dơi tin tức từ quê. Tôi t́m liên lạc với chú
Hưng, bạn quen của chú Tư Đẩu, ở tại Nha Trang, để biết t́nh h́nh an
ninh tại quê. Chờ đợi vài hôm ở Nha Trang. Sau cùng tin tức từ quê cho
chú Hưng biết chuyến đi chưa thực hiện được.
Sau chuyến nghỉ phép
về Nha Trang t́m đường “đi xa” nhưng không thực hiện được, ba cha con
trở về lại Sài G̣n. Các con đi học lại b́nh thường. Tôi trở lại bệnh
viện làm việc và trực gác như mọi ngày. Những ngày đi làm việc nhưng
đầu óc tôi luôn luôn nghĩ đến chuyện “đi xa”.
Nhiều người đă đi xa
được, phao tin là nhờ cầu nguyện, đi xem bói bài… Khi người ta làm một
việc ǵ ngoài khả năng của ḿnh, thường thường dựa vào bái lễ và thần
linh. Tôi th́ không hẳn tin hoàn toàn vào các lời đồn đăi đó, nhưng vợ
tôi đặt trọn niềm tin vào việc ấy. Nhận được tin tức từ Mỹ về, vợ tôi
tin rằng D́ Sáu (em vợ tôi) đă vượt biển được sau những lần cầu nguyện
ở tượng Đức Mẹ Maria. Thế là những ngày cuối tuần, chúng tôi mang một
bó hoa huệ đến cầu nguyện Đức Mẹ Maria ở Thủ Đức. Rồi có lúc đến thăm
các ông thầy tướng số…. rồi đến cô Dung. Cô Dung là một cô giáo tiểu
học. Ngoài giờ dạy ở trường, cô có nghề bói bài tại nhà. Nhà cô Dung ở
trong một cái hẻm trong vùng Tân Định, ở đường Đinh Tiên Hoàng, Sài
G̣n. Có khá nhiều người đến nhờ cô bói bài xem để đoán được việc “đi
xa” có thuận lợi không.
Trước mỗi lần tôi
chuẩn bị đi xa, vợ chồng chúng tôi đến nhờ cô Dung bói bài để xem thời
vận. Vợ chồng chúng tôi ngồi đối diện cô trên chiếc chiếu bông trải
giữa nhà. Vợ tôi đặt tiền lễ vào trong cái đĩa để trước mặt chúng tôi.
Cô Dung cầm bộ bài, nghiêm trang chia bài ra 4 nhóm, các con bài ngửa
mặt, trước mặt chúng tôi. Chia bài xong, cô Dung ngồi im lặng vài
giây. Cô nói lên những ǵ trước các con bài hiện ra. Có lần cô nói
“lần này đi không được”. Cô ta nói một cách khẳng định. Vợ tôi th́
ngồi im. Tôi ṭ ṃ hỏi lại: “Vậy nếu tôi ra đi th́ có bị ǵ không?”.
Cô ta đáp gọn: “Không hề ǵ, chỉ có tốn tiền thôi”. Cô nói vậy, nhưng
chuyến sau vào dịp hè, ba cha con chúng tôi vẫn ra đi. Lần này vẫn đến
Nha Trang, ba cha con tá túc tại nhà chú Banh, nghe ngóng tin tức. Chú
Hưng cho biết t́nh h́nh an ninh tại quê nhà chưa cho phép đi được. Lại
trở về Sài G̣n, mọi người ai nấy trở lại công việc b́nh thường của
ḿnh.
Chân và tôi thường
xuyên đi lại họp tại nhà của anh Chiêm để bàn đi bàn lại mọi việc.
Chiếc ghe đă thuộc hẳn về chú Tư nhờ sự trợ giúp của anh Chiêm. Ghe đă
tu sửa lại nhiều và gắn máy mới. Hằng ngày ghe vẫn đi đánh cá ngoài
biển khơi. Mọi chuẩn bị “đi xa” vẫn tiến hành. Công việc làm ăn vẫn
đều đặn như thường lệ. Ghe vẫn hằng ngày, sáng sớm xuất bến đi làm cá,
chiều sẫm tối mang cá về đổ tại bến.
Lại một cái Tết sắp
đến. Mọi dự định bất thành. Mùa hè lại đến. Các con nghỉ học. Tôi xin
phép nghỉ việc tại Bệnh viện để cùng hai con đi phép về Nha Trang.
Trước mỗi lần chuẩn bị cuộc hành tŕnh, vợ chồng chúng tôi ghé lại
thăm cô Dung bói bài để đoán xem lại thời vận. Lần này cô nói một cách
khẳng định: “Ông đi lần này cũng không sao, nhưng chưa đi thông suốt
được, mà lại bị bịnh”. Nghe nói bị bịnh, tôi thầm nghĩ: Sức khoẻ của
tôi b́nh thường mà cô nói là bệnh th́ thật khó tin. Tuy nhiên tôi vẫn
giữ trong ḷng lời tiên đoán của cô Dung.
Lần này, chuẩn bị như
mọi lần, ba cha con về đến Nha Trang mang theo mỗi người một xe đạp.
Đi xe đ̣ về Ninh Ḥa vào buổi chiều. Tạm trú tại một nhà quen gần bến
xe Ninh Hoà. Hẹn gặp nhau trước chùa Phật học Ninh Ḥa vào lúc nhá
nhem tối. Trên đường Ninh Ḥa về Ḥn Khói, lúc bấy giờ c̣n nhiều người
qua lại. Chờ đêm xuống khoảng 7 giờ tối, chúng tôi dùng xe đạp đi về
hướng Ḥn Khói, rẻ ra đến tận cầu gỗ Bá Hà. Mọi người đi trong im
lặng, quăng cách xa nhau. Chú Tư Đẫu, từ ngoài Bá Hà vào, đi qua cầu
gỗ Bá Hà, gặp chúng tôi và ra hiệu cho chúng tôi đi trở lại. Đi trở
lại một đoạn đường trong bóng đêm, chúng tôi gặp lại nhau, Đẫu cho
biết là chưa đi được và phải trở về.
Trở lại Ninh Hoà bằng
xe đạp. Lên đến Phước Đa, trời đă tối hẳn, khoảng gần 10 giờ đêm.
Chúng tôi ba cha con và hai cha con của Chân bàn nhau ghé lại tạm trú
tại nhà cô Ba Thành. Vào nhà cô Ba Thành giữa lúc trời tối, chúng tôi
đều đồng ư với nhau là không nói việc “đi xa “ mà nói là từ Vạn Giă
thăm bạn bè về, lỡ tối.
Sau đó, cơm nước xong,
chúng tôi định ngủ tại đây đến ngày mai sẽ liệu tiếp. Đàn ông th́ dễ
dàng trong việc vệ sinh cá nhân. Phần các cô gái th́ phức tạp hơn.
Trang, con gái tôi, phải mượn quần áo cuả Tuyết, con gái cô Ba, để tạm
dùng qua đêm. Cơm nuớc xong, mọi người đều chuẩn bị đi ngủ. Tự nhiên
tôi cảm thấy hai con mắt nhức nhối khó chịu. Đầu tiên tôi đă dùng khăn
nước ấm đắp lên hai mắt, nhưng vẫn không đỡ chút nào. Càng về khuya,
hai mắt tôi càng đau nhức nhiều hơn. Thức trắng qua đêm. Sáng hôm sau,
hai mắt tôi vẫn đau nhức nhiều và sưng húp lên không nh́n thấy được ǵ
cả. Ba cha con tôi đành phải ở lại nhà cô Ba. Chân trở về Nha Trang,
gửi lại đứa con trai (Vinh, lúc ấy khoảng 12, 13 tuổi) ở lại với chúng
tôi. Vinh ở lại với chúng tôi nhưng sau đó tự ư chuồn đâu mất mà không
nói một lời… Ở lại nhà cô Ba gần một tuần lễ. Đôi mắt tôi đă b́nh
phục. Sau đó trở về lại Nha Trang, ba cha con ghé lại nhà chú Banh.
Chúng tôi vừa vào nhà
chú Banh, một lác sau, cô Ba Thành lại đến. Cô đến nhà chú Banh, vui
vẻ nói chuyện và đề nghị với chúng tôi một mối vượt biển do chị Lê Thị
Tha, ở Phước Đa, Ninh Ḥa, tổ chức. Chị Tha là cháu kêu Cô Ba bằng Cô.
Cố dấu câu chuyện” đi xa”, tôi thẳng thắng từ chối. Tôi nói với cô là
hiện nay chúng con chưa có ư định vượt biển…
Thật t́nh mà nói là v́
đă lỡ nói dối với cô khi ghé lại nhà cô cách đây gần một tuần lễ là
không phải đi vượt biển mà là từ Vạn Giă về lỡ đêm mới ghé nghỉ lại
nhà cô… Qua câu chuyện với Cô Ba, tôi nhận thấy Cô Ba vẫn nghĩ là
chúng tôi có ư định vượt biển. Tuy nhiên Cô Ba vẫn vui vẻ nói chuyện
và một lác sau Cô ra về. Ba cha con ở lại nhà chú Banh vài hôm và sau
đó trở về lại Sài G̣n.
Thế là đợt đi phép đă
qua và mọi người trở lại công việc hằng ngày. Các con c̣n nghỉ hè và
t́m nơi học hè. Tôi trở lại công việc tại bệnh viện. Sau những đợt tôi
đi phép đều đặn, có vài bạn ở bệnh viện gặp tôi cười, chào hỏi tôi và
có ư nghi ngờ tôi định vượt biên. Thời điểm lúc bấy giờ việc đi vượt
biên xem ra đă quá muộn màng rồi. Tuy nhiên mọi người luôn luôn vẫn đề
cập đến. Trong những lúc cười đùa nói chuyện, một vài bác sĩ trong
khoa ngờ tôi định vượt biên. Về phần tôi, tôi rất b́nh thăn, tiếp
chuyện b́nh thường để đưa đến kết luận là tôi luôn luôn đi phép về
đúng kỳ hẹn.
Có một
lần sắp đến Tết, tôi đưa Chân lại thăm cô Dung và nhờ cô ấy bói bài
xem sao. Chúng tôi ngồi đối diện với cô. Cô chia bài ra từng nhóm
trước mặt chúng tôi và tự kết luận theo sự hiện ra của các con bài.
Lần này chưa đi được. Rồi những ngày tháng mùa hè sắp đến. Lần này bàn
với vợ tôi là tôi sẽ đưa đi 3 đứa con và 1 đứa sẽ ở lại nhà với vợ
tôi. Vợ tôi có ư là để lại 1 đứa rồi sẽ dở dang việc học của nó. Cuối
cùng chúng tôi quyết định là tôi sẽ mang hết 4 đứa con cùng “đi xa”.
Bác
sĩ LÊ
ÁNH