PHẦN 2: (Tiếp
PHẦN 1)
Trời
càng tối dần. Không khí bệnh viện vẫn giữ sự yên lặng. Bên ngoài, phố
xá đă lên đèn. T́nh h́nh chính trị ở miền Nam Việt Nam lúc bấy giờ khá
ổn đinh. Chánh quyền cho phép dân chúng đốt pháo tự do vào dịp Tết.
Vài tiếng pháo nổ bắt đầu đó đây. Chưa đến giờ giao thừa nhưng pháo đă
nổ khá nhiều. Các em bé đă háo hức đốt những chiếc pháo để báo hiệu
những giờ phút cuối năm. Đêm xuống dần, càng lúc tiếng pháo càng gịn
giă hơn.
Khu Mắt
bỗng nhiên ồn ào náo nhiệt. Vài em bé khoảng bốn, năm tuổi được đưa
vào Pḥng Cấp Cứu Ngoại Chẩn, kéo theo ba bốn người nhà. Các bệnh nhi
bị tổn thương mắt càng lúc càng vào viện nhiều hơn. T́m hiểu nguyên
nhân của tổn thương mắt hầu hết do pháo nổ.
Tết đến,
trong không khí thanh b́nh của thập niên 1960, pháo được phép bán tự
do để phục vụ rộng răi trong ba ngày Tết. Trẻ con, hiếu kỳ, có vài ba
đồng trong túi cũng ham vui, mua vài ba chiếc pháo. Cha mẹ, người lớn,
vào ngày cuối năm, cũng rất là bận rộn. Hơn nữa, ngày hết Tết đến rồi,
Cha mẹ cũng có phần thả lỏng cho con cái vui chơi mà không hề kiểm
soát. Cho con cái tự do vui chơi để đón xuân về Tết đến đă phải trả
một cái giá quá đắt: mắt bị tổn thương nặng nề. Đêm trực hôm ấy, Khoa
Mắt đă nhận một số khủng khiếp bệnh nhi bị tổn thương mắt lên đến trên
bảy chục em. Tổn thương mắt gồm có đọng máu dưới tṛng trắng mắt
(hématome sous conjonctival), có em bị một con, đa số các em bị hai
con mắt, đục mờ bán phần và toàn phần giác mạc mắt, vết thương giác
mạc ( một mắt và cả hai mắt), vỡ nhăn cầu ( một số trường hợp quá nặng
phải cần múc toàn thể nhăn cầu để có thể bảo toàn cho con mắt c̣n
lại). Một số trường hợp nặng phải nằm lại bệnh viện. Đa số các bệnh
nhi, sau khi được điều trị sơ khởi đều xin về nhà tiếp tục điều trị và
tái khám sau ba ngày.
Càng về
khuya, bệnh viện càng ồn ào hơn. Nhiều bệnh nhân bị thương vào pḥng
khám cấp cứu ngoại khoa. Tết thanh b́nh. Ngoài tiền tuyến cũng vắng
tiếng súng. Các quân nhân cũng được thay phiên nhau về phép đoàn tụ
với gia đ́nh trong ba ngày Tết. Một số quân nhân xem thường kỹ luật đă
hùa theo sự vung vít của một số người, mà không nghĩ đến sự an ninh
chung của xă hội. Họ đón giao thừa bằng các viên đạn với khẩu súng họ
mang theo ḿnh. Họ có ngờ đâu những viên đạn đă bay lạc hướng xuyên
vào nhà dân trong thành phố đông người. Cũng may các viên đạn ấy đă
quá tầm, đă yếu đà, nên thương tích cũng có phần nhẹ. Các vết thương
trên các bệnh nhân vào pḥng khám cấp cứu trong đêm hôm ấy đa số là
vết thương phần mềm. Một vị sư đang lễ Phật cúng giao thừa tại chùa bị
một vết thương phần mềm da đầu. Viên đạn c̣n nằm dưới da đầu, không
tổn thương xương sọ. Nhiều trường hợp khác cũng bị các vết thương phần
mềm. Những trường hợp vết thương phần mềm sạch và mới bị thương trước
đó khoảng một tiếng đồng hồ được cắt lọc và khâu da. Bệnh nhân được
điều trị sơ khởi và được về nhà để tiếp tục điều trị, hẹn ngày tái
khám. Hầu hết những bệnh nhân này được xuất viện về nhà tiếp tục vui
chơi đón giao thừa cùng với gia đ́nh.
Bẳng đi
một thời gian khá lâu, khoảng vài tháng sau, nhiều công việc làm hằng
ngày, tôi không c̣n nghĩ ngợi ǵ về trường hợp của anh bạn Tri của tôi
nữa. Một hôm, Khoa Mắt nhận một văn thư từ Ṭa Án Thành Phố Sài G̣n
đ̣i nhân chứng nhận khám và điều trị bệnh nhân vết thương mắt phải do
ấu đả hôm chiều ba mươi Tết vừa qua. Ban bảo quản hồ sơ của Bệnh viện
B́nh Dân t́m được hồ sơ của bệnh nhân ấy. Đó chính là hồ sơ bệnh nhân
mắt tôi khám và nhận vào Khoa Mắt điều trị trong buổi trực chiều cuối
năm vừa qua. Giáo sư Trưởng Khoa Nguyễn Đ́nh Cát đă đọc lại hồ sơ. Tất
cả toàn bộ hồ sơ được hoàn chỉnh. Và hôm sau, tôi đích thân, mang theo
toàn bộ tài liệu, đến Ṭa Án Thành Phố Sài G̣n, pḥng Lấy Khẩu Cung,
để cung cấp những tin tức cần thiết cho Ṭa Án. Cuối cùng, hồ sơ của
bệnh nhân đă nói lên đầy đủ tất cả những ǵ mà Ṭa Án Thành Phố Sài
G̣n cần đến.
Và cũng từ đó, tôi
không có dịp gặp lại anh Tri nữa.
HẾT
Bác
sĩ LÊ
ÁNH