Trang Thơ và Truyện của Lê Ánh                |                 www.ninh-hoa.com

LÊ ÁNH
Bút hiệu:
LÊ P Thọ


  
Quê làng Phú Thọ, Ḥn Khói, Ninh Ḥa,
Khánh Ḥa, Việt Nam
Cựu học sinh các trường Tiểu học Pháp Việt,Ninh Ḥa, Trung học Vơ Tánh
Nha Trang, Việt Nam
Tốt nghiệp Y Khoa Bác Sĩ tại Đại Học Y Khoa Sài G̣n

Làm việc tại Quân Y viện Pleiku, Bệnh viện
Nguyễn Tri Phương, Sài G̣n,

Làm việc tại Covenant Medical Center, Lubbock, Texas, Hoa Kỳ.

 

 

Hiện làm vườn tại Phoenix, Arizona, Hoa Kỳ.

 Tập ṭ viết lách dưới bút hiệu Lê Phú Thọ,
Anh Tư Ḥn Khói.

 

 

 

 

 


 

LỄ CẦU HỒN MACCHABÉE
(Cuối Năm Thứ 2 Y Khoa, Sài G̣n năm 1962)

Lê P Thọ
 

 


 

Kỳ 2: (tiếp theo Kỳ 1)
 

        

Tiếng cầu kinh ngân vang trong khu nhà thờ chật ních đám người trẻ đang cùng nhau hướng lên bàn thờ Chúa để cùng một ḷng cầu nguyện cho các linh hồn c̣n vương vấn đâu đây trở về cơi Chúa! Mặt Cha đang trầm ngâm như thả hồn vào một thế giới vô h́nh huyền bí cao xa. Một thế giới hoàn toàn xa lạ với một thực tại của y học với những xác chết, người bệnh đang rên la do những cơn đau hoành hành trong một cơ thể gầy g̣ ốm yếu. Cha đă tự biến thành một con người tiên phong trong lảnh vực tâm linh, không c̣n bóng dáng của một vị giáo sư nghiêm nghị nữa. Hồn chúng tôi cũng chơi vơi và bị thu hút vào khung cảnh của giáo đường uy nghiêm. Tiếng cầu kinh trầm trầm, âm vang trong căn pḥng đặc người đang cầu nguyện cho các linh hồn của những xác chết đă không c̣n nguyên vẹn sớm về cỏi Vĩnh Hằng.

Tôi đứng lặng yên trang nghiêm, hai bàn tay chắp lại trước ngực, ḷng chơi vơi xao xuyến khấn cầu với ḷng thành tâm, mặc dù tôi là người ngoại đạo. Tôi miên man suy nghĩ đến kiếp sống của con người, cuối cùng rồi cũng chết.

Tiếng ồn ào như đàn chim vở tổ đă đưa tôi về với thực tại. Tuổi trẻ bắt đầu lấy lại nếp sống b́nh thường. Chúng tôi rủ nhau ra sân rộng để chụp h́nh kỹ niệm. Một tiệc trà thân mật, kết thúc buổi lễ. Cha chủ lễ cũng trở lại dáng dấp của một vị giáo sư khả kính, ân cần thăm hỏi việc học hành của các anh chị em sinh viên. Cha cũng chuyện tṛ thân mật, chỉ dẫn vài ư kiến để cho anh chị em sinh viên khắc phục vài khó khăn gặp phải trong môn học với Cha.

Vào buổi chiều hôm ấy, buổi lễ được tổ chức tại giảng đường Cơ Thể Học viện. Chúng tôi biến giảng đường thành một giáo đường. Những h́nh ảnh, tranh vẽ những cơ thể con người trần truồng với những bắp thịt cùng các mạch máu chằng chịt tô màu xanh đỏ được hạ xuống. Trên bục gỗ, kê một bàn thờ. Trên bàn thờ, bày một cặp chân đèn đồng và một lư hương đồng bóng loáng. Hai b́nh bông huệ trắng phau, toả hương thơm phản phất. Một bức chân dung Đức Phật A Di Dà hiền dịu quảng đại từ bi đặt giữa bàn.. Đồ cúng lễ một mâm cơm chay, chè xôi thêm vào đó là những dĩa trái cây đủ loại, do chúng tôi mỗi đứa mang đến bày ngổn ngang trên bàn thờ. Trước bục gỗ, chúng tôi trải những chiếc chiếu lễ do gia đ́nh bác y công mang đến dành cho các vị tăng làm lễ.

Giáo sư Giám Đốc và các Anh Chị phụ giáo sẽ ngồi vào hàng ghế đầu hướng lên bàn thờ Phật, chủ toạ buổi lễ. Tất cả sinh viên chúng tôi chen chúc nhau đứng chật cả giảng đường mà giờ đây trước Đức Phật hiện hữu chứng kiến cho ḷng thành tâm của mọi người cầu nguyện.

Nh́n gian pḥng hành lễ, không ai có thể tưởng tượng nổi, cũng trong gian pḥng này, trước đây mấy hôm, trên tấm bảng đen phủ một màn vải trắng chiếu cho sinh viên học những cơ quan của con người. Những h́nh ảnh mà người đời cho là dơ dáy, bẩn thỉu, tục tằng, nhưng đối với khoa học, với nghề thuốc, những h́nh ảnh ấy có một giá trị quan trọng không kém ǵ tim óc. Tạo hóa sinh ra cơ thể con người một cách hoàn mỹ và từng cơ quan liên hệ mật thiết với nhau, quan trọng như nhau, hổ trợ nhau, để tạo nên một CON NGƯỜI đúng nghĩa của nó. Chỉ có miệng thế gian cho là dơ là bẩn, rồi tự dưng nó trở thành dơ bẩn. Trong giờ phút này, tất cả mọi người như quên hết quá khứ, và chỉ có giây phút hiện tại im lặng và trang nghiêm chờ đợi khoá lễ.

Chúng tôi đă thỉnh cầu hai vị Thượng Toạ cùng vài trợ lễ đến tiến hành buổi lễ. Các vị phân phát cho chúng tôi mỗi đứa một quyển kinh nhỏ để đọc cầu nguyện cho hương linh những thân xác vô thừa nhận, do chúng tôi mổ nát bấy ra, chóng phiêu diêu về miền Cực Lạc.

Các vị trợ lễ đốt đèn và xông trầm hương tỏa mùi thơm bát ngát. Giáo sư Giám Đốc thắp ba nén hương cung kính đứng trước bàn Phật, khấn vái mở đầu khoá lễ. Gian pḥng bỗng nhiên hoàn toàn im lặng, bầu không khí trở nên huyền diệu. Tiếng mơ trổi lên đều đều xen lẫn vài tiếng chuông thanh trong như chiêu hồn các xác chết vô thừa nhận kia c̣n lẩn quẩn đâu đây hăy cùng nhau nương về cơi Phật. Tiếng tụng kinh của các vị Thượng Toạ cất lên trầm đều. Tất cả chúng tôi cũng ḍ đọc theo những trang kinh, đặt hết niềm tin với ḷng thành tâm vào buổi lễ. Với ḷng ao ước, trong lễ cầu hồn này, chúng tôi cầu mong các vong linh bạc phước kia chứng kiến phù hộ cho chúng tôi sáng suốt trong việc học tập và may mắn trong mùa thi cử.

Tôi luôn đặt niềm tin vào những lời thành tâm cầu nguyện tự đáy ḷng ḿnh sẽ được phúc đáp. Tôi thầm nghĩ đến số phận con người trong cỏi đời đầy đau khổ này. Khi sống, một số người v́ măi mê danh lợi, gây nhiều tội ác, đánh mất nhân phẩm của ḿnh, để sống được giàu sang phú qúy, ích kỷ, chỉ biết đến ḿnh mà không hề biết đến ai. Cuộc đời của họ chỉ đầy tội lỗi và tội lỗi, khi chết đi th́ thân xác tan biến vào ḷng đất dơ bẩn như một kiếp kư sinh ăn hại xă hội, có ǵ hơn đâu mà người ta tranh giành ham muốn bán tất cả lương tri của con người.

Những xác chết vô thừa nhận, khi sống không người thân, sống cô đơn chiếc bóng, bị thiên hạ hất hủi, khi chết, được đưa về đặt vào hồ ngâm phormôn “mồ tập thể”, để một ngày nào đưa ra đặt trên bàn đá lạnh ngoài kia. Nhờ những thân xác bạc phước này mà đám sinh viên chúng tôi có được một số hiểu biết qúy giá căn bản để làm hành trang suốt đời trên con đường học hỏi và trong tương lai phục vụ trong ngành thuốc.

 Biết bao giờ đám trẻ sinh viên chúng tôi đền bù được cái ơn vô giá này.

 

 

HẾT

 

 

 


Bác sĩ Lê Ánh

 

 

 

 

Trang Thơ và Truyện của Lê Ánh              |                 www.ninh-hoa.com