

PHẦN 2:
(tiếp PHẦN 1)
Có
lần Thầy Đào Đức Hoành nhắc nhở : "Các anh cố gắng dành thời gian để
tŕnh bày những ca bệnh lư đặc biệt trong khoa pḥng cho các anh chị
em sinh viên đang thực tập tại đây”. Tôi vẫn biết bổn phận của sinh
viên nội trú, ngoài nhiệm vụ làm việc trong khoa pḥng điều trị bệnh
nhân, phụ giúp Giáo sư Trưởng Khoa trong phẩu thuật, c̣n phải quán
xuyến việc học tập của anh chị em sinh viên đang thực tập tại khoa.
Trong thời gian từ ngày vào làm nội trú tại Khoa Ung Bướu đến nay,
thời gian tôi dành cho việc chỉ dẫn học tập cho các anh chị em sinh
viên thực tập có phần hơi hạn chế. Tôi ôm đ̣m quá nhiều việc, lo khám
bệnh nhân buổi sáng quá bận rộn nên c̣n rất ít th́ giờ với anh chị em
sinh viên đang thực tập tại khoa pḥng. V́ thế, tôi cố gắng sắp xếp
công việc, khám bệnh buổi chiều một số bệnh pḥng, để sáng hôm sau
công việc bớt nhiều và tôi có nhiều th́ giờ cùng với các anh chị em
sinh viên đang thực tập tại khoa pḥng .
Trong lúc làm việc tại
đây, năm 1965, có một thời gian, chiếc răng khôn hàm dưới bên phải của
tôi bắt đầu “hành hạ” tôi. Có lẽ tôi kém “khôn ngoan” nên “răng khôn”
của tôi mọc quá trễ. Những ngày đầu, nó đau sơ thôi. Tôi dùng thuốc
giảm đau để qua cơn đau và định có ngày sẽ qua pḥng Nha khoa, thuộc
trường Nha Khoa Sài G̣n, nhờ một anh bạn nào đó để ”hỏi thăm sức khỏe”
của nó. Pḥng làm việc của trường Nha nằm trong khuôn viên Bệnh Viện
B́nh Dân. Tôi đă đến trường Nha và đă nhờ anh Ph., sinh viên năm thứ
năm, xem giùm cái “răng khôn” “trở chứng” của tôi. Anh Ph. cho tôi cái
hẹn để hôm sau trở lại.
Thế rồi, qua một đêm tôi cảm thấy chiếc răng khôn nó
“ làm nũng” với tôi nhiều hơn. Đêm ấy, tôi không “dỗ” giấc ngủ được.
Sáng hôm sau, tôi xuống bệnh pḥng sớm, cố lo thanh toán công việc
thật nhanh chóng, đồng thời tôi báo cho ông Tâm, Y tá trưởng Khoa,
biết là hôm ấy tôi không lên pḥng mổ được. Khoảng 10:00 giờ, tôi qua
gặp anh Ph. tại pḥng Nha khoa để nhờ anh trị tội chiếc răng “hư hỏng”
của tôi. Lúc này, công việc của anh Ph. cũng đă thư thái rồi. Anh cho
chụp phim cái răng đang “gây sự” với tôi. Có được phim ảnh rồi, anh
Ph. thấy chiếc răng khôn của tôi không chịu mọc b́nh thường, mà mọc
nghiêng qua phía chiếc răng bên cạnh. Anh Ph. bắt đầu ra tay. Phong bế
thuốc tê quanh chiếc răng khôn hàm dưới bên phải của tôi, anh dùng một
chiếc dao mới rạch nướu quanh chiếc răng. Dùng kềm mạnh để nẩy bậc
chiếc răng ra khỏi hàm. Loay hoay măi khoảng gần một tiếng đồng hồ,
anh Ph. vẫn chưa “lôi” được chiếc răng “ĺ lợm” ra khỏi hàm. Chị bác
sĩ Nguyễn Thị Th., từ phía trên pḥng làm việc của Giáo sư Trịnh Văn
Tuất, Khoa trưởng trường Đại Học Nha khoa Sài G̣n, xuống đứng gần bên
cạnh anh Ph., nh́n anh đang “h́ hục”. Chiếc răng khôn muốn “ tŕ hoăn
lại “ để “làm t́nh, làm tội” tôi, nên nó không muốn để cho anh Ph. lôi
cổ nó ra. Chị bác sĩ Th. mang găng tay vô trùng, cầm chiếc kềm nhổ
răng trong tay phải, kẹp chiếc răng, nâng nhẹ chiếc kềm và đồng thời
“gắp” theo chiếc răng ra khỏi miệng tôi. Anh Ph. giúp chị bác sĩ Th.
quan sát chân răng vừa lấy ra trọn vẹn. Sau đó, anh Ph. đặt hai mũi
chỉ khâu cầm máu vết mổ chiếc răng vừa lấy ra. Một kỷ niệm về “nhổ’
răng khôn đầu tiên của tôi.
Làm nội trú khu Ung
Bướu nhưng thường tôi vẫn tới lui thăm viếng giáo sư Nguyễn Đ́nh Cát
tại khu Nhăn Khoa. Có lần Thầy Cát bảo tôi in luận án. Lúc này tôi đă
có trong tay tập bản thảo luận án đă đánh máy. Tôi mới đang năm thứ 5
mà in luận án th́ vẫn c̣n quá sớm.
Khoảng tháng 5/1965,
tôi lấy vé máy bay đi Qui Nhơn để dự đám cưới của em tôi, Lê Văn Banh.
Máy bay ghé lại phi trường Nha Trang. Vào Pḥng Chờ Đợi nghỉ để chờ
chuyến bay tiếp tục đi Qui Nhơn, tôi gặp vài bạn ở Nha Trang và N. L.
tại đây đang chờ máy bay vào Sài G̣n. Được biết N. L. đă sinh đứa con
gái đầu ḷng, tên Diễm. Sau khi sanh được vài tháng, cô trở lại Sài
G̣n để tiếp tục học Dược đang dang dở. Sau dăm phút thăm hỏi, đă đến
lúc tôi phải trở lại tiếp tục cuộc hành tŕnh.
Chuyến bay đi Qui Nhơn
lại bắt đầu chuyển bánh. Máy bay đến phi trường Qui Nhơn khi mặt trời
sắp xuống chân trời xa. Em Banh đă có mặt tại Pḥng Chờ của phi trường
từ bao giờ. Anh em cùng nhau về nhà th́ trời cũng vừa tối. Trên đường
về qua các dăy phố, đường phố đă lên đèn.
Đám cưới của em tôi
được tổ chức tại nhà Ba Má vợ của em tôi. Mẹ, Chú Năm Lê Hạnh và Cô Ba
Thành đă từ quê nhà đến Qui Nhơn mấy hôm trước và ở tại nhà Ba Má vợ
của em tôi. Lễ cưới được tổ chức vào buổi chiều tại gia. Mẹ và Chú Năm
chủ lễ cưới, đại diện bên gia đ́nh tôi. Tiệc cưới đăi tại nhà hàng
chiều hôm ấy. Trong tiệc cưới, tôi có mời các bạn quân y sĩ, các anh
Bác sĩ Văn Tần, Bác sĩ Hà Thúc Nhơn và Bác sĩ Tạ Văn Luôn đang công
tác tại Quân Y Viện Qui Nhơn. Buổi tối tại nhà, Ba vợ em tôi tụng một
thời kinh. Mọi người trong gia đ́nh cả hai họ nhất tâm cầu nguyện cho
cô dâu chú rể muôn điều tốt đẹp.
Tôi đáp máy bay trở về
Sài G̣n. Tiếp tục công việc tại Khu Ung Bướu Bệnh viện B́nh Dân Sài
G̣n.
T́nh h́nh quân sự
trên miền Nam Việt Nam thật là khẩn trương. Lúc bấy giờ là niên học
1965-66. Trong kỳ thi cuối năm, tôi và một số bạn bị lưu lại năm thứ
năm niên khoá 1966-67. Thông thường chưa bao giờ sinh viên năm thứ 5
bị ở lại lớp nhiều như năm ấy. Sinh viên quân y năm thứ 5 ở lại lớp 8
người. Kết quả là mỗi sinh viên quân y nằm lại năm thứ năm phải lănh
15 ngày trọng cấm. Trong dịp hè, tất cả các sinh viên quân y ở lại lớp
phải vào tŕnh diện cấm trại, để học ôn bài vở, vào những ngày cuối
tuần tại Trường Quân Y mới trên đường Trần Quốc Toản, sau chợ cá
Nguyễn Tri Phương, Sài G̣n.
HẾT


Bác
sĩ LÊ
ÁNH