Lúc
bấy giờ. Trang đă tốt nghiệp lớp 12, chuẩn bị thi vào Đại học. Hùng
đang học lớp 11, Tâm học lớp 9, Phúc học lớp 8. Ba đứa sau vừa thi
xong lục cá nguyệt kỳ hai. Một vài môn đă thi nhưng chưa có kết quả.
Quyết định đi xa cả bốn đứa con được bàn với các con th́ hai đứa nhỏ
rất vui mừng hớn hở. Mặc dù vài môn thi chưa có kết quả, các con đều
hân hoan chuẩn bị ra đi…
Chuyến đi định vào ngày 18/05/87 vào đêm tối trời. Từ trước đến nay,
những chuyến đi đều được dự định vào những đêm không trăng. Trong khi
đó, chị Lê thị Tha ở Phước Đa Ninh Ḥa có vào thăm chúng tôi vài lần
trước đó. Chị có ư mời tôi đi cùng chuyến với các con của chị, do chị
tổ chức ghe ở Vạn Giă. Tôi đồng ư với chị với trách nhiệm là lo thuốc
men trong chuyến đi. Chị hẹn với tôi ra ở nhà chị và cùng nhau bàn
chuyến đi.
Cũng như mọi chuyến trước, lần này vợ chồng tôi đến thăm cô Dung để
hỏi thăm ư kiến bói bài về chuyến đi. Như mọi lần trước, chúng tôi
ngồi đối diện với cô. Cô Dung chia bài ra bốn nhóm trước mặt chúng
tôi. Tất cả các con bài đều lật ngửa. Cuối cùng cô kết luận: “Chuyến
này ngày 18 đi chưa được, mà phải đợi đến 20 mới đi được”. Tôi
thác mắc hỏi lại:” Tại sao 18 không đi mà phải đợi đến 20? Cô trả
lời:”Tôi không biết, v́ bài hiện lên như vậy…”
Tối hôm ấy tôi lên nhà anh Chiêm, gặp Chân như đă hẹn, để chuẩn bị cho
chuyến đi. Khi tôi đến nhà anh Chiêm, th́ Chân đă có mặt từ trước.
Chúng tôi bàn mọi việc cho chuyến đi, phân công các công tác, tải dầu
máy do anh Cao Long lo liệu như đă dự trù, lương thực do càc bà Chân,
bà Chiêm đă chuẩn bị từ lâu, v v, … Về nước uống, phần chú Tư lo liệu.
Mỗi ngày ghe đi làm cá, chú Tư đem xuống ghe các bao plastic và dấu
trong ghe, để chiều hôm trước đêm hẹn, ghe sẽ ghé vào một ḥn đảo (Ḥn
Đỏ) để lấy nước. Các bạn làm cá trong ghe không được thông báo trước.
Đợi đến chiều hôm ấy, ghe đang làm cá ngoài khơi, xuôi thẳng vào đảo
lấy nước, đồng thời chú Tư Đẫu cho các bạn làm cá biết qua ư định vượt
biển. Thông báo cho các bạn ghe vào giờ chót như vậy để bảo đảm bí mật
tối đa cho cuộc hải tŕnh.
Chúng tôi đang bàn bạc mọi việc, bỗng chú Hưng từ Nha Trang vào ghé
lại nhà anh Chiêm. Chú Hưng gặp chúng tôi để thông báo t́nh h́nh
chuyến đi. Chú Hưng tường tŕnh mọi việc cho cuộc hành tŕnh. Chú cho
biết ngày 18/05 sắp đến chưa thể đi được mà phải dời đến 20/05 mới đi
được. Nghe dời ngày đi, Chân lớn tiếng càu nhàu. “Sao cứ thay đổi hoài
vậy. Chú Tư nó làm ăn ǵ mà cứ dời ngày đi hoài…” Chú Hưng lặng thinh
không biết nói năng làm sao cả. Không khí nặng nề, im lặng. Để đánh
tan bầu không khí yên lặng ấy, tôi bắt đầu:
- “Chân à, khi chiều nay, tôi và vợ tôi có lại cô Dung và cô ấy có cho
chúng tôi biết là ngày 18 chưa đi được mà phải dời đến 20 mới đi được.
Chính tôi có hỏi cô ta. Cô nói cô cũng không biết, cô chỉ nói theo các
con bài hiện lên thôi”. Nghe đến đây, Chân không c̣n nói ǵ nữa. Sau
một phút im lặng, mọi người lại bắt đầu bàn đến cuộc hành tŕnh. Chú
Hưng tŕnh bày qua những dự định đă sắp đặt và nói tỉ mỉ cách thức
cùng lịch tŕnh tiến hành. Qua nhiều lần thất bại, chúng tôi rút ra
nhiều kinh nghiệm để chuẩn bị cho chuyến đi này hoàn hảo hơn.
Chuyến này chúng tôi đi từ Sài G̣n ra Nha Trang trước một tuần lễ tính
đến ngày 20/05/87. Ra đến Ninh Ḥa, năm cha con chúng tôi đến nhà chị
Tha theo lời mời của chị. Hôm sau anh chủ ghe (mối của chị Tha chuẩn
bị) từ Vạn Giă vào gặp chị Tha tại nhà. Sau một hồi nói chuyện về
chuyến đi, anh chủ ghe hỏi thêm tiền. Anh cũng tiết lộ rằng chuyến đi
từ Vạn Giă chưa thể đi được và anh chủ ghe nhận từ chị Tha một chỉ
vàng đem về để trang trải mọi phí tổn chuẩn bị. Trong thời gian ở nhà
chị Tha, có cả ba cha con anh Toàn (Trung tá Hải quân mà các ông bà
Chiêm và Chân mời làm hoa tiêu cho chiếc ghe vượt biển). Ba cha con
anh Toàn cứ tự động đi theo chúng tôi vào nhà chị Tha mà không cho tôi
biết trước. Khi ba cha con anh Toàn đă vào nhà Chị Tha rồi, tôi không
biết nói làm sao cả, mà đành im lặng thôi.
Và cũng trong dịp này, chú Banh có đem cháu Tèo lại gặp tôi tại nhà
chị Tha để định gửi cùng đi với các cháu. Việc tôi mang thêm hai cháu
vào giờ chót, khi ra đến Nha Trang mới gặp Chân và Chú Hưng. Các anh
này có vẻ không được vui. Các anh ấy cứ tưởng thêm người và không thêm
tiền. Tôi khẳng định với các anh ấy là thêm hai cháu, số tiền sẽ tính
ṣng phẳng, nghĩa là mỗi cháu vẫn đóng 3 cây và số tiền ấy vợ tôi sẽ
giao đủ cho chú Hưng ở bên nhà. Mặc dù thế, các anh ấy vẫn c̣n chưa
được hài ḷng lắm. Tôi c̣n đang phân vân và chưa biết giải quyết sự
việc của ḿnh ra sao nên không dám có ư kiến ǵ về việc của cháu Tèo.
V́ thế tôi nói với chú Banh là nên về Nha Trang gặp Chân và chú Hưng
để công việc sẽ thuận lợi hơn. Sau khi chú Banh đưa cháu Tèo trở về
Nha Trang, tôi cảm thấy ḷng ḿnh thật băn khoăn buồn man mác.
Đến chiều tối ngày 20/5/1987, trước khi rời nhà Chị Tha, tôi có đề cập
với Chị để đưa một số tiền đền ơn Chị đă giúp năm cha con chúng tôi
trong thời gian tá túc tại đây. Chị Tha cứ nằng nặc từ chối. Tôi cảm
thấy áy náy và trong ḷng vẫn ghi nhớ sự biết ơn đối với Anh Chị Tha
đă giúp năm cha con chúng tôi trong những ngày qua ở tại nhà Anh Chị.
Sau đó, mọi dự định trong chuyến đi bắt đầu thực hiện như đă bàn với
anh Chiêm và Chân lúc c̣n ở Sài G̣n.
Bác
sĩ LÊ
ÁNH