PHẦN 1:
Chiều 12/2/2012 tôi giă từ Minnesota đến Seattle thăm gia đ́nh
người em trai, đưa tiễn tôi đến sân bay vẫn là gia đ́nh người
Anh cả của ninh-hoa.com thân thương, không chỉ là đưa tiễn mà
những lời chỉ vẻ tận t́nh về những đường đi, nơi đến chỗ người
em c̣n quá xa lạ với những thành phố hiện đại của xứ sở cờ hoa.
Cách đây 2 ngày gia đ́nh Anh Thành-Chất về Los cũng anh chị
Thành-Giỏi tiễn đưa, mọi lúc mọi nơi đều có sự chăm sóc của anh,
thật ấm ḷng.
Qua 2 chặng bay đến Seattle đúng 9 giờ 30 vừa kéo hành lư từ
băng chuyền xuống, cùng đúng lúc hai cháu và em trai tôi ra đón,
tôi cảm nhận được xung quanh ḿnh, từ bất cứ nơi nào, chốn nào
đều có bàn tay, ánh mắt của những người thương mến ḿnh quan
tâm, chăm sóc, ấm áp làm sao…
Đang ngồi trên xe từ sân bay về nhà, tôi lại nhận được điện
thoại của anh Thành hỏi thăm đi đến đâu rồi, “Cám ơn Anh thật
nhiều, em đang trên đường về nhà”, Nh́n ngoài trời mặt đường
loang loang nước, có lẽ vừa qua cơn mưa. Mấy ngày trước Chất nói
với tôi: ”Seattle lúc nào trời cũng u ám, ở đó dường như trời cứ
mưa hoài”, tôi vừa nh́n thấy ngay khi đến, không hiểu ngày mai
rồi những ngày kế tiếp có c̣n mưa nữa hay thôi.
Sau giấc ngủ dài tôi thức giấc vẫn là 7 giờ hơn, mọi người, mọi
vật trong nhà đều c̣n say giấc, thời tiết ở đây lạnh lẽo, nên
thời gian biểu làm việc ai ai đều bắt đầu vào khoảng 9 giờ th́
phải. 11 giờ em cùng các cháu đưa tôi đi ăn điểm sắm, dạo quanh
phố và tôi cảm nhận đây đúng là thành phố mưa, đường phố lên cao
xuống thấp, hai bên đường có chỗ là phố, có chỗ là rừng cây ấn
tượng, lăng mạn gần như phố núi Đà Lạt của Việt Nam quê hương
tôi.
Về đến nhà cùng một lúc tôi nhận được cả mail lẫn điện thoại của
Anh Thành và Đinh Lan (một cây viết, tiếng hát quen thuộc của
ninh-hoa.com). Đinh Lan hẹn tối ngày 15/2 sẽ cùng Ông xă (Anh
Thanh Nhàn người bạn học chung lớp với tôi năm lớp Nhất (bây giờ
là lớp 5) dưới mái trường Tiến Đức – Dục Mỹ của ngày xưa c̣n bé,
gần 40 năm qua Anh c̣n nhận ra tôi…Đúng như trao đổi gần 12 giờ
Đinh Lan đến nhà em tôi sau gần 5 giờ chạy xe từ nhà ở Spokane,
khó diễn tả được những chân t́nh mà tôi đă nhận được từ biết bao
người quen nơi xứ lạ này. Tôi trao lại cho Lan những món quà quê
hương bé nhỏ, mứt gừng dẽo cay của cô Đào, cặp lồng đèn kéo quân
của Hà Thủy gởi trao.
Chiều đó chúng tôi dạo phố ghé qua Thanh Vi thưởng thức món thịt
ḅ xào xả ớt cùng ly cà phê để đở nhớ hương vị quê nhà. Lên tháp
Space Needle nh́n toàn cảnh Seattle về đêm, những ṭa nhà cao
với ánh đèn nhiều màu, những chiếc tàu đưa khách tham quan trên
biển ban đêm làm tôi liên tưởng đó là ḍng sông Bạch Đằng Việt
Nam quê hương ḿnh. Ngoài trời thời tiết rất lạnh nên chúng tôi
chỉ chụp được vài tấm h́nh kỷ niệm, nhưng rất tiếc anh Nhàn
không thích chụp người nên h́nh không có Anh, trời cũng tối mà
thời tiết quá lạnh không tiện vui chơi, chúng tôi tạm biệt ngày
mai vui chơi ngày nữa.