Trang Thơ và Truyện của Hoàng Thị Lan                |                 www.ninh-hoa.com

Hoàng Thị Lan
(Hoàng Lan)

Cựu học sinh 
Trung học Ninh Ḥa
(Trần B́nh Trọng) 
Niên khóa 1964-1971

Hiện sinh sống tại Sài G̣n
Việt Nam

 

 

 

 

 

 

 

KỲ - 3

 

Lần đầu ta gặp nhỏ trong nắng chiều bay bay,

ngập ngừng ta hỏi nhỏ,nhỏ bào nhỏ không tên,

 ừ th́ nhỏ không tên,bây giờ quen nhé nhỏ, nhỏ ơi . . . . .

 

Tôi gặp Anh lần đó khi đi làm về ghé nhà cùng với người bạn, nhỏ bạn giới thiệu : Đây là Anh ḿnh, c̣n đây bạn em, cùng họ cùng tên với em, và bạn em cũng thi TT cùng một ngày với Anh đó, Anh gật đầu chào tôi “ Rất vui, khi được làm quen với Lan, Lan làm bài được chứ, chúc may mắn ”, sự việc xảy ra đột ngột tôi chỉ gật đầu cười chằng nói được ǵ.

 

Ngày trước khi c̣n ở ngôi nhà cũ tôi đă biết Anh, v́ Anh hay vào nhà người quen ở phía trong nhà tôi, tôi hay gặp Anh đi với một người phụ nữ, sau này tôi nghe nói về người phụ nữ này có cuộc sống gia đ́nh không được nghiêm, tuy nhiên quan hệ của họ như thế nào tôi không quan tâm bởi Anh không phải là người quen của tôi, hôm nay tôi lại diện kiến với Anh hơi ngỡ ngàng.

 

Anh là lính của một sư đoàn bộ binh, sau đó Anh về đơn vị, kể từ đó HLan nhận được thư của Anh đều đều, Anh đề nghị được gọi tôi bằng Nhỏ nghe cho dễ thương, v́ HLan nhỏ bé và mong manh quá và Anh tâm sự, quá khứ của Anh có lẽ mất điểm với gia đ́nh Nhỏ, nhưng không sao Anh sẽ cố gắng khắc phục để lấy lại niềm tin trong Nhỏ trước đă, kỳ thi đó tôi đậu và ngày đó tôi lại gặp Anh, Anh chúc mừng tôi đă đậu cao hơn Anh, Anh mời tôi đến nhà Anh chơi, nhưng tôi từ chối v́ ở xóm tôi nghe rất nhiều người nói Mẹ Anh là một người rất khó gần.

 

Kể từ lần gặp thứ 2. tôi nhận rất nhiều thư của Anh từ đơn vị gởi về, kể lể tâm sự tha thiết những t́nh cảm Anh dành cho tôi cả những lần Anh trốn đơn vị về để chỉ nh́n thấy tôi rồi trở lên lại đơn vị, lần đó Anh bị kỹ luật, đầu cạo trọc lóc thật tội nghiệp, tôi đă từ chối Anh rất nhiều lần nhưng Anh không từ bỏ, có lần đi làm về vừa xuống xe Anh đă chặn tôi lại mời tôi đi uống nước, sợ đứng ngoài đường dằng co khó coi, tôi chấp nhận đi với Anh. Anh hỏi tôi “ Nhỏ không thấy thương Anh chút nào sao Nhỏ, nh́n bé nhỏ vậy mà trái tim lại sắt đá dữ vậy, Anh phải làm ǵ để Nhỏ tin, Anh về đây không ghé nhà chỉ gặp Nhỏ ngồi uống nước nh́n thấy Nhỏ là Anh vui rồi “ mặc cho Anh nói tôi chỉ im lặng, sau đó Anh trở lên đơn vị ngay.

 

Thật ngẫu nhiên hôm sau đi làm gặp bạn tôi hỏi thăm Anh có viết thư cho tôi không, từ ngày lên đơn vị khá lâu Anh chẳng thư từ ǵ về nhà, lúc đó thời kỳ chiến tranh nhà rất lo, tôi chỉ trả lời hôm qua mới nhận thư, không dám nói chiều qua Anh có về gặp tôi (Khi đó Anh đang đóng quân ở Củ Chi).

 

Sau ngày 30 tháng 4, Anh về có đến nhà gặp tôi vài lần nhưng chỉ ở mức t́nh cảm Anh em, rồi những tuyên truyền không hay về lúc giao thời mọi người ai cũng tranh thủ lập gia đ́nh, Anh cũng không ngoại lệ Mẹ Anh đă chọn cho Anh một người theo ư, tối đó bạn tôi (em gái Anh) đến rủ tôi đi uống nước, linh tính mách bảo sẽ có Anh, tôi từ chối rồi th́ Anh xuất hiện trực tiếp mời tôi đi uống nước để hỏi ư kiến và giải thích, tôi mạnh dạn từ chối, thật ḷng mà nói tôi chưa có một cảm xúc để tiếp nhận t́nh yêu của Anh, chẳng qua Anh là Anh của bạn tôi nên tôi lịch sự gặp Anh đấy thôi, hơn lúc nào hết tôi đă mạnh dạn nói cho Anh biết Anh đừng nhầm lẫn nhận thư Anh là chấp nhận, tạm biệt Anh của Nhỏ .

 

 

NGƯỜI ƠI GẶP GỠ LÀM CHI,

TRĂM NĂM BIẾT CÓ DUYÊN G̀ HAY KHÔNG ?   Chính xác là không rồi .

 

 

 

 

 

 

Hoàng Lan

Viết để nhớ chút vui vui ngày xưa.

Viết tại nhà ngày 15 tháng 06 năm 2010.
 

 

 

 

 

Trang Thơ và Truyện của Hoàng Thị Lan              |                 www.ninh-hoa.com