Người xưa đă từng nói: “Lời nói không mất tiền mua?
Lựa lời mà nói cho vừa ḷng nhau” quả là một cách đối nhân
xử thế tuyệt vời.
Trong cuộc sống thường nhật có không ít người thường có những
lời nói mỉa mai, cay độc, để châm chọc người khác, họ làm như thể để
thỏa mạn sự hiếu thắng trong ḷng mà không nghĩ rằng đó là họ đang gieo
mầm họa cho chính bản thân ḿnh. Đành rằng nói được những câu thâm ác,
khiến cho người khác sợ, nhưng họ sợ th́ ít mà ḷng oán hận lại nhiều.
Những lời nhạo báng để lấn áp người, mục đích thỏa được ḷng tự ái của
ḿnh, khiến cho ḷng người bị chạm vào đau khổ không thể quên được.
Thường th́ người ta có thể tha thứ cho một tội ác dễ hơn là tha thứ cho
ta một lời nói cay độc. Cái “tôi” có dễ ghét đâu, nó là chữ dễ yêu nhất
trong đời. Nhưng v́ ta đă quá coi trọng và tôn thờ nó… nên đă gây ra
không biết bao nhiêu sự oán hận, đau khổ, tai ương… Và cũng chính v́ thế
mà, “Cái tôi” từ chổ đáng thương, thành ra đáng ghét. Như ta đă thấy,
“Cái tôi” của mỗi chúng ta chính là ḷng tự ái, nó là nguồn gốc lớn của
muốn sự đắng, cay chua xót ở đời. Trong các thị dục, thị dục về ḷng tự
ái là vô độ hơn cả: trong các khổ năo, cái khổ năo do ḷng tự ái gây ra
là khó tránh và thường thống thiết nhất. Có người nói: “Ḷng tự ái là kẻ
thù cho sự tĩnh tại bên trong, nhưng nó cũng là kẻ thù cho sự yên ổn
bên ngoài nữa. Phàm khi ḷng tự ái được thỏa măn th́ tai họa đă ŕnh rập
h́nh thành trong đó rồi. Ḷng tự ái đă xui khiến ta, lúc nào cũng chăm
hăm, đáu đáu, chỉ chờ chực có dịp để miệt kẻ khác. Thành ra nhiều người
trong chúng ta bao giờ cũng cứ lo đi ḍm ngó người khác; xem ai có ǵ
xấu th́ phô trương lên, ai có ǵ tốt th́ bài bác, để nuôi cái ḷng tự
đắc của ḿnh. Tại sao ta không học câu “Ẩn ác, dương thiện” (che dấu, bỏ
qua cái xấu, biểu dương, khen ngợi điều tốt của người khác), mà phải t́m
cách chê bai, dèm pha, công kích người khác, để nâng ḿnh lên… Thật
không ǵ xấu xa bằng! Như vậy chỉ chuốc thêm tai họa mà thôi. Người xưa
đă dạy: “Kỷ sở bất dục, vật ư thi nhân” sao? (Cái ǵ ḿnh không muốn
người làm cho ḿnh, th́ đừng nên làm cho kẻ khác). Có ai là người muốn
bị người ta chạm đến ḷng tự ái của ḿnh không? Thế sao ḿnh lại thích
làm nhục người khác bằng lời nói để người ta phải đỏ mặt v́ xấu hổ, thậm
chí phải khóc lóc. “Làm cho người ta cùng lư đến phải ngậm miệng, đỏ
mặt, toát mồ hôi, c̣n ḿnh th́ cảm thấy hả ḷng, hạ dạ, thật là bất
công, mà cũng là bất nhân nữa. Như vậy chỉ thỏa măn được cái “Tôi” một
ít, nhưng đă nuôi mầm oán hận cho ḿnh đến thảm khốc cũng không chừng.
Nói những lời như vậy đâu phải chỉ bất công, bất nhân mà lại c̣n bất trí
nữa là khác. Người xưa có câu: “Dao đâm vào thịt lành thương tích/
Lời nói đâm nhau hận một đời”.
Suy cho cùng lời nói là phương tiện là thứ ngôn ngữ giao tiếp
giữa con người với con người và cũng là sự giao thiệp giữa quốc gia này
với quốc gia khác. Nếu trong sự ứng xử với nhau không thận trọng trong
lời nói th́ quả là tai họa khôn lường “Bệnh từ miệng vào, họa từ
miệng mà ra” thật chẳng ngoa chút nào.