Ngụ ngôn thời hiện đại
ẾCH CHẾT V̀ MIỆNG
Trận mưa rào đầu mùa vừa ập xuống xối xả gần hai tiếng đồng hồ. Hết
mưa Ếch nhảy ra khỏi hang lớn tiếng kêu: Ộp..ộp…ộp.
Sau tiếng kêu của Ếch là Ễnh ương, Chẫu Chàng, Nhái mén,
Cóc, Dế…đồng lọạt lên tiếng tạo nên một dàn giao hưởng âm vang cả
khu vườn. Dế Mèn nhảy đến bên cạnh Ếch nói: “Bác Ếch ơi! Em nghe
tiếng của bác to và rơ nhất trong tất cả mọi thứ tiếng. Chỉ buồn một
nỗi là cái da của bác hơi xấu xí mà thôi”. Ếch nghe Dế Mèn nói vậy
th́ dương dương tự đắc, lấy tay vỗ vào bụng nói: “Tiếng của tớ th́
khỏi phải bàn nhưng tớ ghét cay, ghét đắng bộ da của ḿnh, nó làm
cho tớ cảm thấy xấu hổ vô cùng, v́ bộ da xấu xí này nên tớ không dám
ngẩng mặt lên với đời được”. Vừa dứt lời th́ một bàn tay chụp lên
người Ếch nhưng rất may là nhờ bộ da nhờn trơn nên Ếch thoát khỏi
bàn tay con người dễ dàng.
Thoát chết Ếch mới nghĩ ra: Thế đấy, ḿnh thật ngu ngốc! Về những
người có thể cứu ḿnh th́ ḿnh nghĩ họ là xấu xí, là tồi tệ. C̣n
những kẻ có thể làm ḿnh mất mạng th́ ḿnh lại từng thích thú và ca
ngợi.