

Kỳ 14:
Cha Tôi Với Nghề
Đông Y Cổ Truyền
3-Thương
Thực ( Indigestion)
(tiếp theo)
Số là trong biến cố tháng 4/1975, tôi theo đoàn người Di Tản từ Nha
Trang vào Sài G̣n, mất hơn 10 ngày đi bộ. Dọc đường ăn uống thiếu thốn ;
đôi khi phải ăn củ ḿ nướng tạm, uống nước suối không hạp vệ sinh. Vào
tạm trú trong nhà người anh của thằng bạn thân ở gần khu chợ Chồm Hổm
đường Nguyễn Cư Trinh, Sài G̣n. Nhà đông người nên đêm đêm chúng tôi
giăng mùng ngủ ở hành lang. Ăn uống th́ tự túc; thường mua thức ăn bày
bán ở vĩa hè, nguội lạnh có khi thiếu vệ sinh nên bữa nọ tôi bị trúng
độc thức ăn. Bị Thổ Tă, đau bụng dữ dội, uống thuốc Sulfa carboguanidine
không cầm, trời sắp tối, tôi nằm lăn lộn rên la ở hành lang…….
Bà Sáu người láng giềng nhà ở sát vách trông thấy cảnh tôi như vậy bước
sang hỏi tôi bị bệnh ǵ mà rên la dữ vậy. Tôi cho bà biết là đang đau
bụng. Bà tỏ ḷng muốn giúp đỡ và bảo tôi ráng qua nhà bà nằm nghỉ để bà
săn sóc giùm cho chứ nằm đây giữa đêm hôm có ǵ bất trắc làm sao lo kịp.
. !" Bác thấy trường hợp này bác cảm động quá "! Bà nói.
Tôi thấy thái độ của bà thể hiện một nghĩa cử nhân hậu, tôi nói:
- Xin cám ơn Bác đoái thương. . . . . . . nhưng.
- Bác biết cháu ngại, nhưng mà cháu cứ tự nhiên, trước lạ sau quen cháu
à ! Cứ sang nhà nằm nghỉ để bác lo cho, nhà bác c̣n chỗ trống không có
sao đâu !?
- Giũa lúc này mà được một người muốn cứu giúp ḿnh th́ c̣n ǵ quư hóa
cho bằng ! thôi th́ cứ nhận lời đến đâu hay đến đó c̣n hơn là nằm đây
chờ chết chứ có ǵ hy vọng. Tôi tự nhủ ḿnh?
Nhà bà chỉ có 3 mẹ con, bà và 2 cô con gái ; cô chị khoảng 30 tuổi làm
việc trong ṭa soạn Báo Tia Sáng, cô em đang là Sinh Viên Văn Khoa năm
thứ 2. . . . . Nhưng trước t́nh h́nh này đều nằm nhà. Đêm hôm đó được
nằm trong nhà, tuy cơn đau c̣n âm ỉ từng cơn nhưng tôi cảm thấy không
khí ấm áp t́nh Mẫu Tử như chưa bao giờ có được trong đời tôi vốn mồ côi
mẹ từ tấm bé !
Sáng sớm bà vào pḥng hỏi tôi bớt nhiều ít và cần ăn ǵ bà nấu cho ăn,
nhưng tôi đâu đă bớt, nên trong lúc đó tôi nỗi cơn đau không kềm được.
Thấy vậy bà nóng ruột âm thầm đi rước thầy Đông Y, người thân tín của
gia đ́nh bà đến xem mạch điều trị cho tôi..... Sau khi xem mạch cẩn thận
ông thầy Đông Y hỏi tôi rằng trước đây có mắc chứng bệnh này lần nào
chưa?
Tôi ráng kể hết cho ông nghe chứng bệnh cũ và và thang thuốc cũ " Phụ Tử
Lư Trung".....Ông có vẻ ngạc nhiên và bảo rằng Cha tôi quả là một Sư Phụ
của ông.....rồi kê toa Thang thuốc "Phụ Tử Lư Trung” cho tôi uống.
Hai ngày sau ông trở lại xem mạch thấy tôi bớt rất nhiều, người có vẻ
khỏe lại, đă ăn được một ít cháo trắng mà chính tay bà Sáu lo cho tôi.
Ông nói ông sẽ hốt cho tôi 3 thang thuốc bổ để bồi dưỡng sức khỏe. Nhưng
tôi xin từ chối v́ không tiền trả. Bà Sáu đọc được ư nên bà khuyên tôi
cứ để bà lo cho đừng ngại, rồi bà trả tiền Thầy tiền Thuốc luôn. Ông
Thầy Đông y nhất định không nhận tiền và nói : "Cậu ta là người đang ở
trong hoàn cảnh " Tứ Cố Vô Thân" hơn nữa cha cậu là một Danh Y Đồng
Nghiệp với tôi. . C̣n chị là người dưng mà c̣n đoái thương giúp cậu nó
như t́nh Mẫu Tử th́ hỏi sao tôi có thể ngửa tay lấy tiền ; lẽ nào tôi
đánh mất chữ "NHÂN" trong trường hợp này ". !?
Câu nói của vị Đông y đầy t́nh Nhân Đạo khiến tôi xúc động không cầm
được nước mắt. Bất chợt tôi đứng lên bước tới ôm lấy ông và chỉ thốt
được một câu "Phụ Tử Lư Trung"trong nghẹn ngào, rồi tôi bước sang ôm lấy
Bà Sáu và thốt tiếng "MẸ" của con như chưa bao giờ có được trong đời tôi
! Hiểu được ư tôi muốn xem bà như là mẹ nên bà cảm động và nói "Con Trai
của Mẹ đừng buồn nữa. Từ nay con ở luôn đây để mẹ lo cho con !".
Ôi! Hạnh phúc đang đến với tôi dù giữa một Sài g̣n hơn 13 triệu người
đang nhốn nháo trong cảnh loạn lạc tột cùng của cuối tháng 4/1975.
Đón Xem Kỳ 15