Trang Thơ & Truyện: Dương Công Thi                |                 www.ninh-hoa.com

Dương Công Thi
Bút danh: ANH THY
 

Sinh năm 1937 tại làng Nghi phụng, Ninh Ḥa, Khánh ḥa. Làm thơ từ 1956, đăng trên báo

Thông tin Khánh Ḥa mang bút danh NhậtTịnh.

Hiện sinh sống tại Georgia, Hoa Kỳ.


 

 

 

 

 


Khu Giải Trí Sau Hè
Dương Công Thi
 

  

 

Kỳ 4: 

 

 

- Hoa Mắc Cỡ ( Hoa Trinh nữ )
Mimosa Pudica L

 

 Ngoài một số dây leo vừa kể trong loáng rừng, bên triền con suối nhỏ ḿnh c̣n bắt gặp bụi hoa Mắc Cở Thử đụng vào nó từ từ xếp lá lại và cúp ngọn xuống đúng y như hoa Mắc Cỡ ở VN. Hoa này có tên khác là : Hoa Xấu Hổ, E Thẹn Mộc v. . v. . . . . T́nh cờ hôm nay thấy lại loài hoa này bỗng nhớ đến Truyền Thuyết từ Thế Kỷ thứ 17 về hoa này, tóm tắc như vầy :
 Truyền thuyết ấy kể rằng :Thuở bấy giờ trong xóm nhỏ có 2 gia đ́nh ở kề nhau, nhà bên này có con trai và bên kia có cô con gái. Cả hai đă chơi thân từ bé đến lớn và đă yêu nhau chân thành nhưng chưa kịp kết hôn th́ bữa nọ cô gái như thường lệ ra vườn ngắm hoa dại đang mùa nỡ rộ, bỗng nghe vang lên những hồi trống Ngũ Liên, cô ngơ ngác không biết chuyện ǵ th́ thấy người yêu của ḿnh vai mang túi hành trang từ trong nhà bước ra với vẻ buồn kín đáo. Hai người gặp nhau chàng cho biết là có lệnh ṭng chinh quá gấp chưa kịp giă từ.
Trước giờ tạm biệt chàng hỏi nàng :
- T́nh thế này liệu em có chờ đợi được không ?
- Anh cứ yên tâm mà đi làm bổn phận nam nhi " Xưa nay Hoa Tầm Xuân không bao giờ nở trước khi mặt trời mọc"nàng nói trong nghẹn ngào !
 Thế là chàng trai có thêm nghị lực để vững bụng lên đường, thầm nguyện với ḷng một ngày chàng trở về trong vinh quang và sẽ kết hôn với nàng. Từ đó cô gái đóng kín cổng Xuân Th́ đợi kẻ chinh nhân trở về. Nhưng đợi măi đến đổi tuổi xuân của nàng ngày một tàn úa ! Bỗng một hôm vơng lộng xênh xoang với hàng xa mă của vua ban đưa chàng về tận quê cũ. Nàng vội vă chạy ra nh́n, hai người ôm nhau mừng mừng tũi tũi. Thời gian sau đó đôi bên làm lễ kết hôn mặc dầu tóc chàng đă điểm sương v́ tuổi tác và dày dạng chiến công. Nhưng trong đêm tân hôn thay v́ hạnh phúc bên nhau, nàng lại cứ 2 tay ôm mặt mà run sợ la hét v́, nàng thấy trước mắt là một bức tranh khủng khiếp toàn là máu xương tràn ngập mà kẻ sát nhân chính là chàng. Không phải chàng chiến đấu chống quân thù nơi biên ải như nàng tưởng mà chàng là tay sai đắc lực của tên Bạo Chúa để giết bất cứ ai trong nội triều mà hắn muốn trừ khử. V́ chức tước, bổng lộc chàng đánh mất lương tâm của ḿnh. . . Thỉnh thoảng nàng nh́n chàng tŕu mến và yêu cầu chàng nở một nụ cười với nàng nhưng chàng không cười được dù là cười bằng đôi mắt. Cố gắng để cười cho vừa ḷng nàng nhưng khi cười th́ miệng chàng giống như miệng con chó sói dữ dằng, bởi v́ nụ cười xuất phát từ trong ư mà ư chàng th́ chỉ thấy hận thù chém giết nên nó biểu lộ sự hung dữ ra ngoài. Trước cảnh tượng này nàng khiếp sợ đến đổi ngă lăn ra chết trong tư thế hai tay che mặt lại. Dù sau đó mọi người cố gắng kéo hai tay nàng ra nhưng không thể kéo được đành phải để vậy mà khâm liệm rồi an táng. Nỗi buồn này khiến chàng trở nên hung hản rồi xông vào triều đ́nh tuốt kiếm ra t́m giết tên Bạo Chúa người gây ra hậu quả cho chàng, nhưng chàng chưa kịp ra tay th́ đă bị gục ngă tại chỗ bằng chính những chiếc đũa nạm vàng bởi những người đang trong bàn tiệc của Vương Triều đăm chàng tới tắp !!!


 Sau khi được chôn cất độ mươi hôm th́ trên mộ nàng mọc lên một loài cây cỏ có ŕa lá như lá me và đài hoa h́nh tṛn tim tím x̣a ra với vẻ buồn man mác, mỗi khi có tiếng chân người bước qua chạm vào th́ co rúm lại thật tội nghiệp ! Đám cỏ xung quanh thấy lạ quá, bèn chặng ông Thần Gió hỏi :
- Ngài là Thần Gió có đủ quyền lực mạnh nhất trên cơi Trần này vậy chắc Ngài biết loài hoa lạ này tại sao cứ e sợ co rúm lại mỗi khi bị chạm tới thân ?.
Đêm nọ Vị Thần lướt thật nhẹ tới bên loài hoa và khẽ hỏi:
- Này hoa kia ơi! Ở đây có ai chọc ghẹo đâu mà cứ che mặt e thẹn hoài vậy ?
Đắn đo giây lát hoa trả lời :
- Thưa Ngài, Em che mặt v́ sợ. Ngày nay trong thiên hạ có lắm người chỉ v́ hám danh lợi mà tranh giành, giết chóc nhau một cách bẫn thĩu. Trên bàn tiệc của họ toàn là máu, chứ không có món ăn nào khác, và mỗi cử động của họ làm em khiếp sợ nên phải dùng tay che mặt lại. Em sợ một lần nữa họ sẽ gởi đến em đôi bàn tay đầy máu của kẻ sát nhân và khuôn mặt chẳng bao giờ biết cười như trước đây. Rồi nàng vội vả co ḿnh lại v́ nghe có bước chân ai đó đang đến gần. Đó là loài Hoa Mắc Cở !!!

 C̣n Hoa Trinh Nữ mà trong bài ca bất hủ của Nhạc Sĩ Nhật Trường Trần Thiện Thanh là một loài Hoa Trinh Nữ của thời nay : Một hôm đang trên đường hành quân bỗng thấy có loài hoa lạ mọc lẻ loi bền đường, chàng nâng nhẹ một cành thấy hoa vội xếp lá lại tựa như đôi mắt giai nhân đang ngủ, trông ngộ quá nên chàng liên tưởng đến đôi mắt người yêu ở hậu phương đang chờ bóng chinh nhân trở về. Rồi mong cho đất nước sớm thanh b́nh chàng trở về tặng cho nàng một "Cành HoaTrinh Nữ". . thôi !!!

 Theo chân tôi từ sáng đến giờ là đứa cháu nội gái 5 tuổi mà tôi cưng nhất nhà, tên là Doravy v́ nó được sinh ra ở thành phố Doraville này nên cha nó muốn đặt tên như vậy, nhưng trong nhà ai cũng gọi Dora cho gọn. Tính nó ṭ ṃ gặp ǵ không hiểu là hỏi cho bằng được. Nảy giờ thấy tôi đang săm soi nhánh bông cây Mắc Cở, nó cũng tḥ tay định ngắt một nhánh nhưng vừa chạm tới cây đă vội xếp lại cụp xuống khiến nó giật ḿnh rồi la lên :
- Nội ơi, cái cây này nó biết cục cựa ngộ quá hà, sao kỳ vậy Nội ?
- À, nó thấy Dora đụng tới nên giă bộ nhắm mắt lại cho đở mắc cở đó mà !
- Ủa, mà sao nó mắc cở, Dora đâu có chọc ghẹo ǵ nó đâu ?
- Ừ, tại v́ nó học không thuộc bài, bị cô giáo mắng trước lớp học nên nó hổ thẹn với bạn bè !
- Ủa, cây cũng biết đi học hả nội, mà nó học trường nào vậy ? Nó tên ǵ cho Dora làm bạn với nó đi, thích nó quá hà !

 Tôi trả lời hố nên bị nhỏ cháu vặn vẹo, nếu không khéo nó hỏi tới chiều nên tôi lách chuyện khác.
- Để Nội hỏi lại rồi sẽ cho biết sau, bây giờ theo Nội đi t́m hoa khác. Tôi dắt tay nó bước tới gần lùm cây phía truớc bỗng nó lại hô lên :
- Nội ơi, đằng kia có cái hoa khác đẹp quá, hái cho Dora đi Nội !
- Th́ ra một đóa hoa lạ mới thấy lần đầu tiên trong đời tôi. Đài hoa tương tự như hoa Hướng Dương, ŕa hoa màu vàng sáng, nhụy hoa màu hồng tươi tỏa mùi hương rất thơm, đặc biệt lúc nào đài hoa lúc nào cũng xoay về huớng Đông, nếu thử vặn nhẹ sang huớng khác, từ từ nó xoay lại hướng cũ như một phản xạ tự nhiên, khác hẳn với hoa Hướng Dương, xoay theo hướng mặt trời; buổi sáng, buổi trưa và buổi chiều. Nhỏ cháu nội thấy vậy cũng ṭ ṃ vặn nhẹ đài hoa rồi buông tay ra cho hoa xoay để xem. Rồi thắc mắc :
- Nội ơi, hoa này biết xoay mà không biết mắc cở như cái hoa hồi nảy, là sao vậy Nội ?
 Rồi bị nhỏ cháu nội vặn hỏi nữa, tôi giải thích :
- Nó đâu có làm ǵ sai trái với ai nên nó không có ǵ xấu hổ để phải giấu mặt.
- Vậy hả Nội, nhưng sao nó cứ xoay về hướng đó hoài vậy Nội ?
- Tại v́ nhớ nguồn gốc nó ở hướng đó nên lúc nào cũng muốn nh́n cho đở nhớ vậy mà.
- Mà nguồn gốc nó ở đâu ? sao không để nó ở đó, ai đem nó sang đây vậy Nội ?
- À, . . . à. . tại. . . tai. . v́.
- Ủa, sao ông nội cứ à. . à hoài vậy ? Bộ ông Nội. . khóc hả ?
- Đâu có, tại. . bụi bay vào mắt xốn quá nên chảy nuớc mắt chứ đâu phải khóc.
- Vậy Nội nói cho Dora biết về nguồn gốc của cái hoa này đi, Dora thích nó lắm !
- Hoa này nguồn gốc nó ở Việt nam giống như ông cháu ḿnh bây giờ nè. Các đây 35 năm bị một cơn sóng gió " Vô Thần " ặp tới làm tan nhà nát cửa cuốn phăng tất cả ra biển, cuối cùng một số c̣n sống sót được tắp vào bờ ở các nước Mỹ, nước Úc, và các nơi khác trên khắp Thế Giới. Bây giờ được mọc lên tươi tốt trên đất khách nhưng nó vẫn nhớ nguồn gốc nên lúc nào cũng xây mặt về cội nguồn, giống như Dora đi chơi ở đâu rồi cũng nhớ về nhà nơi có ba mẹ ông bà nội đang trông chờ vậy. Hoa này c̣n nhiều sự tích lắm, mai một lớn lên học giỏi rồi đọc sách sử sẽ biết thêm nguồn gốc của nó.
- Dạ, Dora nghe lời Nội, nhưng cái hoa đó tên ǵ mà hồi nảy giờ Nội không nói cho Dora biết ?
- Để ông nội về t́m trong sách bộ sách Tự Điển Bách Khoa mới nhất rồi ông nội sẽ kể thêm cho nghe.
Tạm thời ông nội đặt cho nó cái tên : " Hoa Ly Hương " Bây giờ ông cháu ḿnh đi về, trưa nắng lên rồi ông nội khát nước quá ! Hai ông cháu dắt nhau về dọc đường bỗng con nhỏ cháu một lần nữa khựng lại, hô lên :
- Nội ơi Nội, xem ḱa con chim đang đi một ḿnh nơi bờ suối dễ thương quá hén, bắt nó về nuôi đi Nội.
 Ḿnh vụt nh́n th́ nhận ra ngay đó là con Cuốc nên nói với nhỏ cháu :
- Thôi, để nó sống tự do, bắt về nhốt trong Lồng một ḿnh nó buồn tội nghiệp, cha mẹ nó biết đâu mà t́m.
- Dạ, Nội nói vậy Dora cũng thương nhưng hổng biết cha mẹ nó đâu mà để nó đi một ḿnh. Tên nó là ǵ vậy Nội ?
- Nó tên con Cuốc. Con vật này có nhiều sự tích lắm, về nhà rồi ông nội sẽ kể về con chim này cho cả nhà ḿnh nghe.

 

 

 

Đón đọc tiếp Kỳ 5 tuần tới

 

 

  


 

q Anh Thy q

 

 

 

 

 

Trang Thơ & Truyện: Dương Công Thi              |                 www.ninh-hoa.com