KỲ 3 :
Theo chương tŕnh,
chúng tôi sẽ đến thăm Custer State Park theo đường Iron Mountain Road. Đó
là đoạn đường dài 17 dậm nối liền Mt. Rushmore và Custer State Park đi qua
những điểm đẹp nhất của vùng này. Trên đường chúng tôi cũng sẽ được ngắm
những động vật hoang dă như hươu, nai, dê núi, gà rừng, ḅ rừng... Theo lư
thuyết th́ đoạn đường rất đẹp nếu đi vào buổi sáng sớm hoặc chiều tối và
đó cũng là thời điểm gặp được nhiều động vật hoang dă hơn. Chúng tôi đi
vào lúc gần trưa nên không gặp được thú vật nhưng cảnh trí hai bên đường
đi cũng rất hấp dẫn. Một bên là triền núi với những rừng thông cao vút,
phía bên kia là vực sâu nổi lên những đồi đá xen kẻ trong rừng thông bạt
ngàn. Màu xanh cây cối nh́n đến mút tầm mắt, nên phía xa trông giống như
biển. Có một khoảng rừng bỗng như bị cắt rời và ở chỗ này có thể nh́n
được bốn bức tượng tổng thống ở Mount Rushmore. Con đường hai chiều nhưng
hẹp, mỗi bên chỉ có một lane đường và nhiều đoạn quẹo rất gấp. Nhưng ở
những chỗ đáng dừng lại để ngắm cảnh đều có đường rẽ để có thể đậu xe lại.
Ông xă tôi đang cầm lái đoạn đường này, có lẽ phải chú ư quan sát đường đi
nên không được ngắm cảnh, tôi nghe anh đề nghị:
- Quí vị có muốn dừng xe
lại đây ngắm một tí không?
Từ sáng đến giờ đă dạo
nhiều ở Mt. Rushmore nên mọi người có vẻ thấm mệt, không thấy ai hưởng ứng.
Chị Lan nói:
- Xuống lỡ gặp một con
ḅ rừng th́ hết đường chạy.
Tôi nói:
- Nếu gặp con ḅ rừng,
đừng để cho nó rượt ḿnh, phải rượt nó trước. Nó cũng sợ ḿnh chớ bộ, ḿnh
hùng hổ lên có khi nó hoảng vía mà bỏ chạy trước.
Nghe tiếng cười rộ của
anh Trân phía trước, có vẻ như ảnh không tin cái lư thuyết “tiên hạ thủ vi
cường” của tôi. Tôi giải thích liền:
- Kinh nghiệm đó anh.
Hồi nhỏ, con gái ai mà không sợ những con sâu, con bọ. Nhưng em không để cho
tụi bạn biết ḿnh cũng sợ sâu. Em dùng que gắp những con vật này để hù tụi
nó trước làm tụi nó sợ chạy có cờ. Vậy là chẳng c̣n ai hù nhát em được.
- Không phải, anh cười
là cười chị Bích cho em uống linh chi tối qua làm ǵ không biết, để giờ này
sung sức đến độ đ̣i rượt cả ḅ rừng.
Anh Bích quay sang chọc
tiếp ông xă tôi:
- Làm chú ḅ nhà sợ xanh
mặt rồi đây, coi chừng lạc tay lái!
Anh chàng nhà tôi chống
đỡ:
- “…Nhưng không chết
chàng trai khói lửa, mà chết người gái nhỏ miền xuôi”.
Nhưng đi gần hết đọn
đường mà chẳng thấy con thú hoang nào, có lẽ giờ này chúng cũng trốn vào
bóng râm mà tâm t́nh với nhau cả rồi. Anh Bích đề nghị:
- Có lẽ cũng không có ǵ
thêm ở Custer State Park, ḿnh nên đi Rapid City ăn trưa rồi chiều đi tiếp
Crazy Horse Memorial.
Mọi người đồng ư, tuy
vậy khi xe chạy ngang cổng vào Custer State Park chúng tôi cũng dừng lại
chụp vài tấm h́nh.
Anh Bích rủ đi Rapid
City là để chúng tôi gặp một anh bạn người Việt của anh là anh An đă thành
công v́ mở nhiều tiệm ăn...Mongorian Drills ở nhiều thành phố khác nhau.
Tuần trước ông chủ tiệm này đến Minnesota để lo cho cái tiệm ở thành phố
Makanto, giờ này anh đang trên đường từ Makanto đến một tiệm khác ở Rapid
City thộc tiểu bang South Dakota, cách khách sạn chúng tôi ở khoảng 1 giờ
lái xe. Tôi đă đọc một bài viết về những quán ăn đặc biệt này và sự thành
công của anh An trong mục Viết về Nước Mỹ của Việt báo từ năm 2009 nên rất
ṭ ṃ muốn biết về chuyện của nhân vật này. Tôi đă t́m và in ra bài viết về
anh đọc trên xe cho mọi người nghe để biết thêm về anh trước khi tao ngộ. Đó
là bài “13 tiệm Mongorian, chủ Việt” của tác giả Đỗ Tiến B́nh Minh.
Đường sá vắng vẻ, xe cộ
thưa thớt. Không biết có phải v́ vậy mà tốc độ giới hạn trên đường rất cao,
ngay cả trên những đoạn ngoằn nghoèo cũng cho chạy đến 65 dặm một giờ. Cách
xây dựng của một vài phố nhỏ mà chúng tôi nh́n thấy trên đường đi làm tôi
liên tưởng tới những cảnh trong phim ảnh cao bồi. Không c̣n những anh chàng
cao bồi phi ngựa bắn súng, không c̣n những toán quân da đỏ ḿnh đầy cung tên
trong những cánh rừng, mà chỉ c̣n lại những đàn ḅ yên b́nh gặm cỏ ở đó.
Nhưng cảnh vật từ trong phố đến ngoài đồng đều làm liên tưởng đến cảnh của
những phim ảnh loại này.
Có vẻ như mọi người thấm
mệt v́ ngồi và đi lại nhiều mấy hôm nay, trong xe tự nhiên yên lặng. Không
khí có vẻ trầm xuống, chẳng bù với những lúc ai cũng luôn mồm xuưt xoa trước
cảnh đẹp. Cặp lớn nhất trong nhóm, lúc nào cũng anh anh em em ngọt lịm mà
bây giờ cũng im ru. Tôi bèn làm một cuộc phỏng vấn nhỏ để cho không khí sôi
động thêm một tí:
- Chị Oanh ơi, kể em
nghe chuyện anh chị quen nhau xảy ra như thế nào đi.
Chị Oanh như cũng hợp
tác với tôi muốn phá tan sự yên lặng, nhiệt t́nh kể:
- Hồi đó chị là cô giáo
mới ra trường, nhận nhiệm sở tận Pleiku nên ở trọ nhà một người quen của
ảnh. Ảnh lúc đó đă là phi công. Một hôm trong chuyến bay công tác từ Sài G̣n
ra, ảnh ghé thăm người quen, rồi gặp chị.
Anh Bích cười cười:
- Hồi đó anh tới nhà ông
anh họ chơi gặp 2 cô gái. Một cô thấy anh bỗng nhiên bỏ chạy ra nhà sau làm
anh ṭ ṃ đi t́m coi mặt.
Tôi chọc chị Oanh:
- Vậy thấy đàn ông con
trai ḿnh bỏ chạy cũng là một cách để khơi ḷng ṭ ṃ để ư của họ. Chiêu này
cũng hay đó chứ.
Ông xă tôi quay sang anh
Bích tán thưởng:
- Xin bái phục tài nghệ
của ông anh. Lâu lâu mới có được một chuyến bay Sài G̣n - Pleiku chớ đâu
phải lúc nào cũng chỉ bay cùng một lộ tŕnh vậy mà ông anh tấn công và dứt
điểm gọn ghẽ, hay thiệt.
Anh Bích thú nhận:
- Đâu có ǵ hay, cũng
mất nhiều công phu lắm. Trong đơn vị hễ có ai nhận công tác bay lộ tŕnh này
là anh xin đổi, hoặc bay thế, phải bù thêm hai cái vé xi nê. Nhiều khi c̣n
thêm 2 ly kem nữa. Cũng tốn kém nhiều lắm mới xong được.
Tôi chêm vào để khai
thác thêm:
- Vậy là chị hay, điều
khiển được máy bay từ xa. Mấy anh chàng không quân hồi đó đào hoa lắm mà chị
tóm được là giữ chắc luôn.
Anh Bích thanh minh
liền:
- Cũng tùy người chớ em,
anh chỉ có ḿnh chị thôi!
Chị Oanh lại chọc tiếp
chồng:
- Không dám đâu! Ảnh hồi
mới 13, 14 đă nhiều mưu lắm mẹo tán gái đó em.
Anh lại thanh minh:
- Cái đó đâu phải là tán
gái, lỡ chân thôi mà.
Chuyện bắt đầu có vẻ hấp
dẫn, chị Lan giục:
- Kể chi tiết nghe đi,
anh.
- Hồi đó anh ở trong đội
banh của trường đang đấu với một trường khác. Nghe tiếng reo ḥ cổ vũ đội
bạn của mấy cô đang đứng sát đường biên anh muốn tắt bớt mấy cái loa này đi
nên trong một lần ném biên anh lấy trớn lùi lại thật xa rồi ngă gọn vào ḷng
một trong số những cái loa đó. Chuyện chỉ có vậy thôi!
Không ai trong xe tin là
chuyện chỉ có vậy, anh Trân đoán:
- Chắc là sau đó ra sân
năn nỉ, xin lỗi nữa chớ đâu phải chỉ có vậy. Không chừng c̣n dẫn đi ăn chè
hay là nắn lại khớp bị trặc nữa phải không?
Anh Bích cười cười:
- Đâu có, nhưng cũng mấy
lần đến nhà năn nỉ v́ người ta mắc cỡ quá không dám đi học, dọa sẽ nghỉ học
luôn!
Hoàng chọc tiếp:
- Hay thiệt, chỉ t́nh cờ
ngă đại một cái mà biết luôn địa chỉ, biết rơ người ta không đi học nữa. Sau
đó anh không gia nhập t́nh báo th́ quả là một thiệt tḥi cho quân đội.
Anh Bích bỗng chỉ tay ra
xa:
- Coi ḱa, có một con
nai đang băng qua đường, lái xe cẩn thận.
Rồi anh đưa máy ảnh lên
ngắm và chụp nghe cái “rắc” nhưng ai nấy nh́n hoài vẫn chẳng thấy ǵ. Anh
thong thả hạ máy xuống, nói:
- Nó chạy nhanh quá.
Anh Trân tiếp luôn:
- Không khéo lại ngă vào
ḷng một cô nai nào đó cho coi!
Chị Bích yên lặng năy
giờ, bỗng lên tiếng:
- C̣n chú Trân, chú
“biết” ngă từ hồi nào?
Anh Trân cười lớn:
- Em mà ngă là chết
liền, v́ cô hàng xóm của em dữ lắm. Hồi nhỏ em bị rượt chạy hoài.
Chị Lan nhớ lại chuyện
xưa, tiếp lời:
- Hồi đó chơi c̣ c̣ căi
nhau ảnh đá vào mông em. Em chạy vào nhà lấy chổi chà ra rượt ảnh chạy có
cờ.
Tôi hỏi:
- Hồi nhỏ chơi c̣ c̣,
năm mười đủ thứ, nhưng anh chị có khi nào tắm mưa không?
Chị Lan mắc bẫy, nói:
- Có chứ. Tắm mưa vui
lắm.
Anh chàng của tôi đế
ngay bằng mấy câu thơ chế trong net:
Ngồi
buồn kể chuyện ngày xưa
Có
hai đứa nhỏ tắm mưa ở truồng
Lớn
lên chúng cưới nhau luôn
Không
mưa mà vẫn ở truồng bên nhau.
Mọi người cười lớn. Chị
Lan phớt lờ mấy câu chọc ghẹo, kể tiếp:
- Học hết tiểu học, nhà
em dọn đi nơi khác, đến 5, 6 năm sau mới gặp lại. Không biết ảnh trồng cây
si cô nào mà đứng lớ ngớ trước cổng trường nữ của em.
Anh Trân căi:
- Đă nói rồi mà, đến làm
cố vấn và ủng hộ tinh thần cho một đứa bạn trồng cây si một cô ở trường em
thôi, t́nh cờ nhận ra cô hàng x̣m cũ nên đến chào hỏi một tiếng.
Anh Bích tiếp lời:
- Có thể đoán ra phần
nào câu chuyện tiếp theo. Sau khi nh́n thấy cô hàng xóm cũ xinh xắn, dễ
thương nên đêm quên ăn, ngày mất ngủ, ḷng dạ lúc nào cũng tơ tưởng nên lại
ḷ ḍ đến trường người ta nữa. Vậy em có nhắc lại chuyện rượt nhau hồi trước
không?
Anh Trân thú nhận:
- Đến gặp để chở dùm em
về nhà thôi.
- Rồi em có chịu lên xe
không?
- Chịu là cái chắc.
Tôi ṭ ṃ:
- Rồi sao nữa?
Anh Trân cười ha hả:
- Lên xe rồi là xong
chuyện chớ c̣n sao nữa mà hỏi.
Chị Bích nói:
- Xong rồi th́ cô chú
Hoàng nói chuyện của ḿnh nghe thử.
Anh chàng nhà tôi nhanh
nhẩu:
- Chuyện của tụi em có
vẻ thiếu thơ mộng. Có một anh chàng công chức mới toanh, chán ngồi bàn giấy
nên hay trốn đi uống cà phê ở một cửa hàng hợp tác xă gần đó. Một thời gian
th́ chàng cạn túi, thỉnh thoảng mới đến một lần. Cô hàng cà phê thấy mặt mày
chàng kia cũng hiền lành đáng tin nên một hôm sau khi thấy chàng vét hết
những đồng lẻ từ khắp mọi cái túi trên người để trả tiền ly cà phê, bèn mở
một con đường “Nếu không đủ tiền, em cho chịu, hôm khác trả sau cũng được”.
Anh chàng mừng quưnh, ngày nào cũng đến uống chịu vài ba bận, nợ càng lúc
càng tăng làm cô nàng hoảng, từ đó theo dơi chàng sát nút. Vậy là họ quen
nhau, rồi thân nhau cho tới bây giờ luôn.
Chị Bích lại thắc mắc:
- Nhưng cuối cùng chú có
trả xong nợ hay không?
- Nợ tiền th́ trả xong,
nhưng nợ t́nh không thể nào trả hết được.
Y chang như cái giọng
anh chàng của tôi đă ngâm nga mấy câu thơ chế tắm mưa, anh Trân cũng ngâm
nga:
- Nợ tiền trả dứt là
xong
Nợ t́nh càng trả, càng
phong lưu t́nh.
Chúng tôi đă ra khỏi
Freway 90, bắt đầu vào thành phố Rapid City. Câu chuyện xưa được chấm dứt.
Hơn 1 giờ trưa chúng tôi
mới đến tiệm Mongorian Drill. Anh An chưa kịp tới, nhưng anh đă dặn các nhân
viên ở đây đón tiếp chúng tôi. Tiệm ăn rất rộng và khang trang, nghe nói có
thể chứa đến 300 khách. V́ là ngày thường và không phải mùa du lịch nên tiệm
hơi vắng. Chúng tôi lấy tô, tự đi lấy thức ăn bỏ vào tô đưa đến người đầu
bếp xào nấu trên một vỉ lớn trông giống như một cái bàn tṛn, đầu bếp dùng
một cái que dài đảo thức ăn trên đó cho đến khi chín rồi đùa vào tô đưa lại
cho khách. Khi đông khách, bốn người đầu bếp nấu trên cái vỉ này cùng lúc.
Cái vỉ xoay tṛn, họ xoay theo và lùa phần thức ăn đang nấu đi theo, có lẽ
vẫn c̣n đủ chỗ thêm cho vài đầu bếp nữa cùng nấu nếu đông khách nên khách ăn
không phải chờ lâu.
Chúng tôi ai cũng lần đầu ăn
món này nên hơi “lúa”, lấy không đúng ḿ và bỏ nước sauce hơi mặn nên ăn
không được ngon miệng mấy. Đến khi anh An đến, thấy chúng tôi ăn uống uể oăi
nên bảo chúng tôi đi đổi tô khác, chọn đúng loại ḿ ngon và bỏ cho đúng nước
sauce. Nhưng nói thiệt, mấy ngày nay ăn uống khô khan và có lẽ mệt v́ bịnh
nên tôi không ngon miệng với món xào này được.
Chủ khách giới thiệu
nhau xong vừa ăn uống vừa nói chuyện rôm rả. Anh An rất nhiệt t́nh và ăn nói
có duyên. Anh kể sơ về cuộc đời ngày xưa c̣n trong nước sau ngày đổi chế độ.
Rồi anh kể về cơ hội làm sao gây dựng tiệm ăn này. Giọng nói Qui Nhơn của
anh rất mộc mạc, chân thật và đáng mến.
Không để khách trả tiền,
anh c̣n nhiệt t́nh mời chúng tôi buổi chiều trở lại tiệm ăn gặp gỡ lần nữa.
Nhưng lộ tŕnh của chúng tôi dự định sẽ tiếp tục đi thăm khu du lịch Crazy
Horse không tiện quay lại nên bắt tay từ biệt anh luôn.
Mấy hôm nay ăn uống khô
khan, toàn là xôi, bánh tét nên ai cũng ăn uống uể oải. Anh Trân đă kêu lên:
- Nhớ phở quá đi.
Đúng là có được tô phở
bây giờ th́ thật là hết ư, nóng hổi vừa thổi vừa húp, khỏe người ra là cái
chắc, hèn ǵ mà các ông đă không ví von vợ là cơm, bồ nhí là phở.
Tôi đưa ra ư kiến:
- Không t́m ra phở ở đây
được, ḿnh chạy loanh quanh coi có tiệm Walmark nào gần đây mua tạm ḿ ly
vậy.
Không thấy Walmark nên
chúng tôi trực chỉ Crazy Horse.
Chạy hơn
nửa tiếng th́ đến khu du lịch Crazy Horse Memorial. Đây là khu di tích của
người da đỏ gồm có bức tượng một chiến binh da đỏ đang phi ngựa tay chỉ
thẳng về phía trước được khắc vào núi đá. Đó là bức tượng mô tả thủ lănh
Crazy Horse của bộ tộc Lakota vào thời người da đỏ chống lại người da trắng
châu Âu trên đất này. Tượng chưa hoàn thành, chỉ mới xong khuôn mặt. Khi
hoàn thành bức tượng này sẽ c̣n to hơn bốn bức tượng tổng thống ở Mount
Rushmore cách đó 17 dặm. Ngoài ra trong khu này c̣n có
Indian Museum of
North America, và Native American Cultural Center.
Bộ tộc này không muốn
dùng kinh phí giúp đỡ từ chính phủ mà tự đi quyên góp, kinh doanh, bán vé
tham quan và quà lưu niệm để xây dựng cho tượng vị thủ lĩnh da đỏ này, cho
nên vé vào cổng ở đây hơi mắc hơn những nơi khác - $ 27 cho một xe.
Anh Trân nhận xét:
- Mới thấy người da đỏ
c̣n chia rẽ, chưa thống nhất. Chứ các casino ở những vùng đất da đỏ như
Mystic Lake ở Minnesota mà chi tiền ra th́ công tŕnh đă xong từ lâu.
Tôi ngắm nghía bức tượng
bằng thạch cao trắng của Crazy Horse mô phỏng mà ngọn núi sẽ được khắc theo,
công nhận quá đẹp và hùng vĩ. Người da đỏ có khác - mũi khoằm chim ưng,
tướng khỏe mạnh ngạo nghễ, ngang tàng và man dại trên lưng ngựa. Ngọn núi
này mà được hoàn thành chắc phải đẹp vô cùng.