www.ninh-hoa.com

TÂY DU
Hoàng Trần Và Thanh Mai


 




 

    


KỲ 1
:
 

         Dù đă cuối tháng 9, mùa du lịch đă chấm dứt đối với nhiều gia đ́nh, nhưng chuyến đi thăm Mount Rushmore và Yellowstone của ba gia đ́nh chúng tôi được quyết định và thực hiện một cách nhanh chóng trong một buổi ăn tối cuối tuần với nhau.

        Anh chị Bích kể xong về chuyến đi Oregon của anh chị, rồi chép miệng:

       - Năm nào cũng đi vài nơi, vậy mà Mt. Rushmore ở gần đây anh chị lại chưa đi được.

        Chúng tôi cư ngụ ở Minnesota, cách tượng của 4 vị tổng thống này chừng 10 tiếng lái xe, vậy mà chưa ai trong chúng tôi đến đó bao giờ. Cả bốn người chúng tôi: anh Trân, chị Lan, ông xă tôi và tôi không hẹn nhau mà cùng nói một lúc:

      - Em cũng vậy.

Anh Bích rủ:

      - Vậy kỳ này ḿnh cùng đi nghen.

Cả bốn cái đầu cùng gật, vậy là chuyến đi đă được quyết định. Anh Trân hỏi:

- Chừng nào ḿnh đi?

 Anh Bích trả lời chắc nụi:

      - Nếu mọi người đồng ư th́ ngày 5 tháng 10. Hai tuần nữa.

Tôi bỗng cảm thấy hứng thú, lên tiếng:

      - Nhân tiện ḿnh đi thăm Yellowstone luôn nhen!

Nói xong tôi đưa mắt nh́n về phía ông xă. Mỗi lần nghe “nhân tiện” sau khi tôi nhờ một chuyện ǵ là khuôn mặt anh chàng trông khó coi hơn b́nh thường, nghe thêm vái cái nhân tiện nữa th́ lại càng khó coi hơn! Nhưng lần này là một ngoại lệ, anh chàng thuyết với hai ông anh:

      - Phải đó, lái xe 10 tiếng chỉ để nh́n 4 cái tượng không thôi th́ hơi phí, ḿnh t́m thêm vài điểm du lịch nữa. Yellowstone h́nh như là cách Mt. Rushmore chừng 8, 9 tiếng lái xe nữa mà thôi, nhưng em chỉ c̣n một tuần phép, không biết có đủ th́ giờ để đi hay không?

Anh Trân lên tiếng :

      - Đi chừng đó vừa rồi.

Anh Bích nhanh chóng phân công:

      - Giao cho Hoàng lo t́m những điểm cần ghé thăm dọc theo đường đi đến Mount Rushmore và Yellowstone. Anh lo thuê xe.

Vậy là phân công lo cho chuyến đi được các quư ông bàn xong. Ba quí bà chúng tôi bắt đầu bàn đến chuyện ăn uống dọc đường. Chị Lan - vợ anh Trân nói với tôi và chị Oanh - vợ anh Bích:

      - Chị Oanh và Thanh bàn thêm chuyện này, cần em làm ǵ th́ gọi cho em biết. Bây giờ cũng đă trễ rồi, ḿnh chấm dứt ở đây thôi.

        Chúng tôi tạm chấm dứt câu chuyện để anh chị Trân c̣n lái xe một quăng khá xa về nhà.

 Mấy hôm sau, khi ông xă tôi bàn lộ tŕnh đi với anh Bích, tôi và chị Oanh cũng thảo luận về chuyện của chúng tôi.

        Tôi có cô em họ, mỗi lần gia đ́nh đi nghỉ, cô đóng thùng nồi niêu gởi theo máy bay, mỗi khi đi chơi về lại nhà trọ, gia đ́nh có cơm sốt canh dẻo như ở nhà, vừa đỡ tốn kém, vừa ngon miệng. Nhớ lại những chuyến đi trước đây, cứ sau mỗi lần bước từ tiệm ăn ra, ông xă tôi lại chép miệng, ước ao:

      - Có được tô cơm nóng hổi ăn với nước mắm cũng hơn xa mấy cái Hamberger vừa rồi nhiều! 

Tôi biết, ông xă tôi c̣n xa mới được như người ta mô tả:

 

Chồng em chẳng thích ăn quà,

Đi đâu cũng phải về nhà ăn cơm.

 

Giữa một tô phở và một tô cơm, đương nhiên là chàng ăn phở. Chỉ là chúng tôi đều chưa quen với đồ ăn Mỹ mà thôi. Trong những chuyến đi chơi, đâu phải lúc nào cũng t́m được tiệm ăn Việt hay Tàu. Kể những chuyện này với chị Oanh xong, tôi quyết định:

      - Ḿnh đem theo nồi nấu cơm, cái bếp điện và cái chảo. Đi tới đâu có cơm nóng ăn tới đó.

Chị Oanh thêm:

      - Chị sẽ đem theo bộ chén dĩa, dao, nĩa. Cũng gọn lắm, tất cả đều xếp gọn trong một cái xách mà thôi.

Cứ như thế, chị em tôi mỗi người thêm vào một món. Nếu có chị Lan nữa, đồ đạc chúng tôi mang theo có lẽ sẽ xếp thành một ḥn núi cao như ông bà ta cả quyết “ ba cây chụm lại thành ḥn núi cao”.

        Anh Bích đang bàn chuyến đi với Hoàng, chồng tôi, nhưng h́nh như một tai vẫn để nghe lóng mấy bà bàn tính. Ảnh kêu trời:

      - Trời ơi! Ăn cái ǵ cho đơn giản đi, chứ xe làm sao chở hết được.

    Nghe anh Bích phản đối chuyện mang đồ nhà bếp theo, tôi và chị Bích hạ giọng th́ thầm bàn nhau không cho ảnh nghe nữa. Nhưng hai tai của ảnh hoạt động độc lập, ảnh cứ một tai nghe Hoàng nói và một tai nghe chúng tôi mà kêu trời lia lịa.

       Tôi chép ra ba bản phân công mỗi gia đ́nh giao cho mỗi người. Ngày hôm sau anh Bích gọi phone:

      - Cô Thanh ơi! Anh đề nghị là đi chơi th́ ăn uống là chuyện phụ, gặp đâu ăn đấy, chứ đi chơi về mệt mà c̣n lay hoay lo cơm nước th́ khổ lắm.

        Tôi nghe cũng có lư nên thôi dẹp ư định đem theo đồ nhà bếp. Thế là gọi điện báo cho gia đ́nh anh Trân biết để đừng chuẩn bị như danh sách tôi đă đưa. Anh Trân cũng nói:

       - Anh chị cũng nghĩ vậy. Ăn ǵ cho đơn giản đừng mất th́ giờ nấu nướng. Để chuẩn bị cho bữa đầu tiên ḿnh nấu xôi đem theo ăn đi đường thôi. Để anh chị nấu xôi ngọt đem theo.

         Mỗi gia đ́nh đem một món, thêm một cái vali đồ đạc cho mỗi người, vậy là cái xe minivan cũng chật cứng. Anh Bích chọc tôi:

      - Có thêm cái nhà bếp của mấy chị em đem theo th́ để đâu nhỉ?

 

 

         Từ nhà anh Trân, chúng tôi theo highway 169 south vào Freeway 90 West để đến điểm dừng chân đầu tiên là Falls Park thuộc thành phố Sioux Falls, tiểu bang South Dakota, cách điểm khởi hành chừng 4 giờ lái xe, vừa đúng giờ ăn trưa theo tính toán của Hoàng. Anh Bích cầm lái chặng đầu tiên này. Đi được một lúc, anh quay sang Hoàng:

       - Tuần rồi mưa lớn, anh nghe nói đường 169 phải đóng 2 đoạn v́ ngập lụt, em có kiểm tra xem đoạn ḿnh đi qua có bị đóng hay không?

       - Chưa, em nghĩ cứ theo dấu chỉ dẫn detour mà đi nếu bị đóng đường.

      Tôi đang nghĩ tới một chuyện khá thú vị là vợ chồng tôi chơi với bạn vong niên nhiều hơn là bạn cùng lứa. Kỳ đi Florida hai năm trước, hai đứa tôi có đám bạn trẻ tuổi hơn nhiều nên mỗi khi động tay động chân định cùng làm một việc ǵ, liền được nhắc nhở ngay:

      - Anh chị cứ để đó cho tụi em.

      Rồi tới bữa ăn, khi đă dọn lên xong xuôi lại được mấy em mời mọc trước, cảm thấy ḿnh “ngon” giữa đám bạn trẻ .

      Lần này th́ khác, bốn người bạn của chúng tôi lớn tuổi hơn hai đứa tôi, nếu lấy thời điểm anh Trân và chị Lan cưới nhau để làm chuẩn, anh Bích có thể xác nhận:

Ngày nhà em pháo nổ

Anh tay bế tay bồng.

 

      C̣n hai đứa tôi nếu có mặt tại thời điểm đó chắc là đang tranh nhau nhặt pháo lép của đám cưới. Cả bốn anh chị lại c̣n khỏe khoắn và xông xáo cho nên chúng tôi cũng được “cưng” ngay từ lúc mới bước chân lên xe, lại cũng thấy ḿnh cũng “ngon” không kém ǵ lần trước. Biết Hoàng làm ca đêm, giờ này chắc là buồn ngủ theo quán tính hàng ngày, chị Lan quay ra sau:

      - Em buồn ngủ th́ ngủ một giấc cho khỏe.

      Rồi thỉnh thoảng những người khác cũng nhắc chừng như vậy v́ lo cho thằng em “bé bỏng”.

      Chúng tôi đang mê mải với lá vàng lá đỏ của mùa thu bên ngoài, c̣n trong ḷng lại đang phấn khởi về chuyến đi th́ làm sao mà ngủ cho được. Xe đi được nửa tiếng, anh Bích thông báo:

      - Đường đóng rồi.

      Theo chỉ dẫn Detour, chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ, chung quanh toàn là những cánh đồng bắp bạt ngàn đến cuối chân trời. Có lẽ mải mê ngắm, chúng tôi đă lạc mất dấu hiệu detour. Máy chỉ đường GPS được mở lên. Tôi vốn là người xác định phương hướng rất tệ, đi lạc là chuyện thường t́nh nên từ ngày có máy GPS chỉ đường, nó là vật bất ly thân của tôi, và tôi cũng tin tuyệt đối vào máy. Nhưng lần này tôi hơi hoảng khi máy chỉ từ con đường nhỏ này vào con đường khác nhỏ hơn, từ đường trải nhựa đến đường đất, rồi cuối cùng là trực chỉ vào một cánh rừng. Hoàng than:

      - Trời đất! Toàn là đường không tên. Sao các vị thảo chương cho máy không bắc chước nhạc sĩ Vũ Thành An đạt tên Unknown road 1, Unknown road 2… để dễ theo dơi !

      Nhưng đàng sau cánh rừng rậm rạp lại là lối vào highway 169 south. Bấy giờ th́ ai nấy cũng thán phục cái máy GPS chớ không phải chỉ ḿnh tôi.

      Bắt đầu vào địa phận South Dakota, tôi chăm chú nh́n cảnh vật kỹ hơn, để coi thử có ǵ khác với Minnesota của chúng tôi. Ở đây đất đai có vẻ không được màu mỡ bằng v́ có nhiều sỏi đá hơn chớ không phải toàn một màu đất đen mịn như những cánh đồng ở Minnesota. Nhiều vùng rộng lớn không trồng trọt ǵ, chỉ toàn là cỏ với những đàn ḅ nhởn nhơ gặm cỏ. Chạy xe cả tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy một khu dân cư nào cả. Minnesota chúng tôi tuy là dân cư thưa thớt nhưng thỉnh thoảng vẫn nh́n thấy  những thành phố nhỏ khi chạy xe trên đường. Coi lại sách vở mới biết – South Dakota với một diện tích khoảng bằng 2/3 diện tích Việt Nam mà chỉ có khoảng 800 ngàn dân, nghĩa là chưa bằng một thành phố Đà Nẵng th́ làm sao mà không thưa thớt cho được. Minnesota có diện tích lớn hơn Dakota chút đỉnh nhưng có đến 5.2 triệu dân th́ rơ ràng là đông vui hơn nhiều!

 

      Chúng tôi đến Falls Park đúng giờ ăn trưa như dự tính. Đây là cái Park nổi tiếng nhất trong số 50 park của thành phố Sioux Falls. Park nằm ngay phía Bắc của trung tâm thành phố, cho nên khi chạy ngang qua các đường phố chúng tôi có nh́n thấy một chợ thực phẩm Á Châu và một tiệm ăn Việt Nam. Xôi, chè mang theo cần được thanh toán bớt cho rộng xe, chúng tôi đến ngay Falls Park để ăn uống.

 

      No bụng xong, chúng tôi được ngắm no mắt những thác nước mềm mại và duyên dáng lại có tuổi đến…14 ngàn năm, được thành lập từ cuối thời đại băng hà. Những khối đá lớn bị nước bào ṃn nhẵn nhụi và được sắp xếp rất đẹp như là có bàn tay của con người can thiệp vào. Cảnh đẹp, người...đẹp... Chúng tôi chụp nhiều h́nh và c̣n quay phim để làm kỷ niệm.

 

Hoàng, Thanh, anh Trân, chị Lan, chị Oanh, anh Bích ở Falls Park. 

      Sau hai giờ ở Falls Park, chúng tôi tiếp tục freeway 90 West. Địa điểm dừng chân thứ nh́ theo dự định là Badlands National park - cách Falls Park 4 giờ lái xe- vừa đúng bữa ăn chiều.

 

      2 

 

 

Xem Kỳ 2
 

 

 


Mai Thái Vân Thanh
 

 

 

 

 

Trang Văn Thơ: Mai Thái Vân Thanh