Trang Thơ & Truyện: Đinh Thị Lan                |                 www.ninh-hoa.com


Đinh Thị Lan
 

Quê quán Dục Mỹ,
Ninh Ḥa

Cựu học sinh Trường Trung Học Ninh Ḥa

Niên khóa 1973 - 1975

 



Hiện sinh sống tại
Mỹ Quốc từ năm 1999.


 

 

 

 

 

 


Nước MẮT Hay Nụ CƯỜI
 Lan Đ
inh

 

  

 

          Lệ Thủy cái tên thật đẹp với một ư nghĩa thật đơn giản và gần gũi với đời sống con người- nước mắt. Bạn tôi tên Lệ Thủy. Nhưng chúng tôi đă không nghĩ đến tên Lệ Thủy với ư nghĩa thông thường đó, tuổi trẻ hồn nhiên, chúng tôi đă thương mến tinh nghịch bảo tên Lệ Thủy là tên cải lương. T chỉ cười thích thú, nụ cười mà tôi không bao giờ quên được dẫu rằng T đă mang nụ cười ấy vào ḷng đất đă hơn ba mươi năm qua.

          Sau biến cố 1975, gom góp hết từ các trường Trần B́nh Trọng, Đức Linh, Bán Công, Tiến Đức, Văn Hóa Quân Đội Lam Sơn vỏn vẹn chỉ c̣n được tám nữ sinh vào lớp tám năm ấy. Tôi và T cùng từ TBT, nhưng T học sinh ngữ Pháp c̣n tôi Anh nên không chung lớp. T đi xe học sinh BĐQ, c̣n tôi đi xe Lam Sơn. Thỉnh thoảng đi dù xe khác chúng tôi mới gặp nhau, dù chưa hẳn là bạn nhưng qua những lần đi chung xe ấy cũng đủ cho tôi biết danh tiếu lâm, nghịch phá của T.

          Những đứa con gái chúng tôi lúc ấy đă phải vượt thắng bản thân và những khó khăn trong gia đ́nh để có thể cắp sách đến trường hầu kéo dài tuổi học tṛ của ḿnh. Tuổi học tṛ của chúng tôi thiếu đi nhiều lắm những nét vô tư hoa mộng của tuổi học tṛ đáng phải có. Nhưng bọn chúng tôi không thiếu vắng những nụ cười. T là tác nhân của niềm vui chúng tôi. T to con nhất trong bọn, dáng người, tướng đi nh́n tếu tếu dễ mến làm sao ấy. T lúc nào cũng cười, nụ cười thật tươi kèm sau những câu đùa nghịch thật dễ thương. T làm cho chúng tôi cười dẫu nhiều khi cắp sách đến trường mà buồn nẫu ruột v́ hoàn cảnh nghèo khổ thiếu thốn trong gia đ́nh. Gia đ́nh của chúng tôi hầu hết bị suy sụp theo hoàn cảnh đất nước. Gia đ́nh T khá hơn, mẹ T tôi nghe nói trước đó là bà hai của ông trung tá L nhưng tôi chưa bao giờ t́m hiểu để biết rơ việc này.

          Nhà T là căn lầu hai tầng nằm ở giữa đoạn đường từ nhà tôi đến trường, đây là địa điểm dừng chân lư tưởng của bọn con gái chúng tôi trên đường đến trường cũng như trên đường về nhà. Đặc biệt hơn với tôi đây là địa điểm mà những cái “đuôi” của tôi bị cắt. Bước chân ngượng ngùng hối hả của tôi những buổi sáng buổi chiều chỉ mong mau đến nhà T để tấp vào, thở cái phào. Sau đó bước ra với T an tâm yên chí v́ chẳng có cái “đuôi” nào chai ĺ nổi trước những nghịch ngợm phá phách của T. Có điểm đặc biệt là T không bao giờ “phá” nếu cái đuôi ấy là bạn cùng lớp. T nói với tôi “không làm vậy được, thôi để cho em mày tối tối có anh dẫn đi ăn chè ”.

          Mẹ T vắng nhà thường xuyên, bà đi buôn đường xa. Trong nhà chỉ có T và hai đứa em trai nhỏ, anh lớn đi học xa. Chúng tôi mê nhất là thẩu (hủ) tương ớt mà lúc nào cũng đầy nhóc trong nhà T. Tương ớt mẹ T làm ngon tuyệt. Chỉ cần pha với tí nước mắm, sang th́ bánh tráng gạo không th́ bành tráng khoai ḿ nướng. Để khô hoặc nhúng nước, chấm vào ăn quên bài quên vở, quên buồn lo, quên cả đường về nhà.

          Thế nhưng căn nhà chất chứa bao kỷ niệm bao tiếng cười của T và chúng tôi đă sang cho người chủ khác khi chúng tôi học hết lớp của trường làng (lớp chín). Chúng tôi nhiều đứa giă từ trường lớp chỉ đôi đứa tiếp tục dấn bước xây mộng trở thành cô giáo trường làng. Gia đ́nh T -tiếng cười của chúng tôi- dọn về Lạc An. T xa chúng tôi từ đó, xa ngh́n trùng v́ T đă mang theo lời hẹn với chúng tôi về miền miên viễn.

          Thủy hẹn chúng tôi một ngày họp mặt ở Lạc An vào đầu thu năm ấy. T nói nhà T có vườn rộng, có cây vú sữa mọng bóng, có những cây khế ngọt, có…hủ tương ớt và tất nhiên có tiếng cười như thủy tinh của T. Có ai ngờ đâu ngày họp mặt lại là ngày chúng tôi khóc hết nước mắt tiễn đưa T.

          Lạc An đón bọn con gái chúng tôi với những ḍng nước mắt không ngớt từ trời cao. Khu vườn phía sau nhà T chuẩn bị chào đón những tiếng cười đùa họp mặt của bọn tôi nay xác xơ nhạt nḥa ướt đẫm. Cây khế ngọt cao lớn tỏa bóng sum xuê rải đầy hoa tím buồn chung quanh miệng giếng nơi “Tiếng Cười” của chúng tôi gieo ḿnh giă từ cơi thế. Sao thế hả T !!! Cho đến nay chúng tôi vẫn chưa có câu trả lời.

Tôi không thích cây khế và hoa khế từ đó, v́ nó đă ghi vào tâm trí một h́nh ảnh quá đau buồn. Đưa tiễn T hôm đó nước mắt chúng tôi ḥa với nước mưa. Những chiếc dù không che đủ cho chúng tôi khỏi ướt lạnh. Tôi thương quá khi nghĩ đến h́nh ảnh T của chúng tôi rét lạnh nơi đáy giếng, và bây giờ ở lại một ḿnh nơi hoang lạnh. Tôi chưa ư tứ đủ để ghi nhớ ngày giỗ của T, nhưng trong ḷng tôi sẽ không bao giờ quên T mỗi đầu thu. Tuổi trẻ, tôi cũng không suy tư trăn trở nhiều về cuộc sống mong manh về đời người ngắn ngủi qua biến cố đó, nhưng đă làm cho tôi thấy được có điều ǵ đó nấp sau mặt trái của nụ cười.

          Nhớ bạn bè, nhớ những kỷ niệm tuổi học tṛ, là nhớ đến T. Có dịp nói về T, nhắc đến T tôi thường nói về nụ cười của T. Về tiếng cười đă lắm lúc giải thoát chúng tôi khỏi những lo buồn của cuộc sống cơ cực, đă đưa chúng tôi vượt ra khỏi những nỗi buồn lẩn quẩn vu vơ của tuổi “biết buồn” . Nhưng buồn thay, cuối câu chuyện lúc nào cũng vậy tôi lại phải trả T về lại với cái tên đúng nghĩa của bạn Lệ Thủy- Nước Mắt.

 

 

LAN ĐINH
Spokane chớm thu 2010

 

 

 

 

  


 

 

Trang Thơ & Truyện: Đinh Thị Lan                |                 www.ninh-hoa.com