KỲ 2:
California…
- John, mầy cho tao mượn địa chỉ của mầy một thời gian thôi. Đâu có
mất mát ǵ.
Khoa năn nỉ John "Bụi Đời", thằng bạn có một thời làm chung sở
với anh. Từ ngày trở về Cali, Khoa như người mất hồn. Để che dấu tâm trạng
của ḿnh, Khoa nói dối với Nhung là anh đang lo cho sức khỏe mẹ anh ở Việt
Nam. Những lúc nhớ nhung cô bé Vi ở Việt Nam, Khoa trốn vào sở làm để gọi
những cú điện thoại về Việt Nam và Khoa phải mượn địa chỉ của John để hóa
đơn điện thoại không gởi về nhà anh. Cũng may trước khi về Mỹ, Vi chịu
nhận chiếc điện thoại cầm tay được Khoa mua thuê bao trước. Nhung bắt đầu
để ư những sự thay đổi của chồng. Nàng ngờ ngợ như có chuyện ǵ đă xảy ra
cho Khoa từ giác quan của người vợ bao nhiêu năm đầu ấp tay gối. Chỉ có
con bé Tina là lên tiếng phản đối nhiều nhất.
- Sao bố không cho con ngồi vào ḷng bố nữa? Con là Daddy's girl mà!
Con bé Tina đâu biết Khoa đang thân xác ở Cali mà trái tim chàng
đă bỏ quên ở cổng trường Cao Đẳng Mỹ Thuật, hay xa hơn nữa, đến mảnh đất
Cần Thơ….
Cho đến một hôm, Nhung nhận được một bao thư dày cộm gởi đến nhà
nàng. Nàng thấy trời đất như quay cuồng khi nàng mở bao thư và trông thấy
một hóa đơn điện thoại viễn liên dài dằng dặc. Th́ ra thằng John "Bụi Đời"
lại đổi chỗ ở mới. Bưu điện "tài hay" thấy tên Khoa nên cố gởi đến địa chỉ
gốc của chàng.
Tối hôm đó trời Cali đổ cơn mưa thật lớn. Một cơn mưa thật hiếm
hoi ở miền nắng ấm Cali nầy cũng như một trận chiến ít khi xảy ra trong
mái ấm của gia đ́nh của Khoa. Khi Khoa vất một số đồ đạc của anh lên xe và
lui xe ra khỏi garage, trong cơn mưa và những tiếng sấm chớp bên ngoài cửa
kiếng xe, Khoa c̣n nghe bên tai tiếng con Tina khóc nức nở chạy theo:
- Daddy! Bố đi đâu vậy? Bố đừng bỏ con nhe. Con là "Daddy's girl"
mà.
Đă hơn hai tuần kể từ ngày Khoa rời xa ngôi nhà nơi đă từng là tổ
ấm của vợ chồng Khoa và hai đứa con, Khoa dọn vào ở share pḥng với gia
đ́nh một anh bạn làm cùng hăng. Những buổi tối ngồi một ḿnh trong căn
pḥng vắng, trong khi ngoài kia tiếng cười nói của đôi vợ chồng người bạn
và ba đứa con trong bữa cơm tối làm Khoa đôi lúc cảm thấy thật hối hận và
nuối tiếc với những ǵ ḿnh đă đánh mất. Khoa thèm được ôm con Tina vào
ḷng những lúc nó muốn được bố vỗ về chiều chuộng, hay ngồi trên ghế sofa
cạnh thằng Kevin để bố con cùng xem những trận đấu baseball. Đối với Nhung,
anh không bao giờ quên được cái nh́n của nàng, đầy trách móc lẫn sững sờ
khi nàng biết được con người mà nàng đă từng đặt hết t́nh thương và sự tin
tưởng lại có thể phản bội nàng. Khoa hiểu rất rơ tính của Nhung và biết
rằng nàng sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho anh.
Đôi lúc Khoa tự hỏi ḿnh có để cho t́nh yêu làm cho mù quáng hay
không khi anh sẵn sàng đánh đổi tất cả những ǵ anh đă dầy công gây dựng
cho một t́nh yêu thật bồng bột, trẻ con với một cô bé vừa mới lớn. Đối với
Vi, đó là một t́nh yêu thầm kín mà Khoa chưa một lần nào chính thức tỏ
t́nh, ngoại trừ vài lần Khoa xa gần nói đến t́nh cảm của ḿnh. Những lần
gọi điện thoại về Việt Nam thường là những câu chuyện vẩn vơ, phần lớn
Khoa hỏi Vi về công việc học, những sinh hoạt hàng ngày. Khoa ít khi kể về
cuộc sống của riêng anh hay về gia đ́nh của anh ở Cali. Có lẽ Vi cũng nhận
ra được điều đó nên cô bé thường tế nhị không khi nào đề cập đến.
Những lúc cô đơn một ḿnh trong căn pḥng vắng, Khoa thường ngồi
hàng giờ ngắm bức tranh Vi đă vẽ cho anh bên cạnh những con trâu ở mảnh
đất Cần Thơ mà anh đă cẩn thận dán lên bức tường bên cạnh cửa sổ đối diện
với chiếc giường ngủ nhỏ. Những lúc gọi điện thoại nói chuyện với Vi là
nhữnh khoảnh khắc Khoa cảm thấy ḷng ḿnh như được sưởi ấm lại. Vi th́ lúc
nào cũng vậy, với những mẫu đối thoại đầy hồn nhiên của cô bé vừa mới bước
qua ngưỡng tuổi 18. Vi say sưa kể về những buổi đi học, những lần cùng bạn
bè đi dă ngoại và những tác phẩm nghệ thuật mới mà cô vừa hoàn thành. Có
lần Khoa đùa :
- Khi nào Vi ra trường, anh sẽ về giúp xây cho em một xưởng vẽ để
mẹ em khỏi lo cho em bị thất nghiệp khi ra trường. Nếu tranh nào không bán
được, anh mua hết cho.
Rồi sợ Vi buồn, hiểu lầm ḿnh chê cô bé không vẽ đẹp, Khoa nói thêm:
- Nhưng vẽ đẹp như em làm ǵ sợ bán không được. Người ta sẽ xếp
hàng dài dài để giành nhau mua tranh của em cho mà xem.
Vi mỉm cười nghĩ rằng Khoa chỉ nói đùa để động viên cho việc học
hành của ḿnh.
Lần này với sự rạn nứt dường như không thể hàn gắn được với Nhung,
Khoa quyết định gọi điện thoại về Việt Nam báo cho Vi biết ư định của anh.
Anh sẽ bỏ lại tất cả công ăn việc làm, bạn bè, người thân ở Cali để về
sống ở Việt Nam một thời gian để anh và Vi có dịp gần gũi hiểu biết nhau
nhiều hơn và dự tính cùng nhau xây đắp cho mộng đẹp tương lai. Sau khi
nghe Khoa lần đầu tiên tâm sự về những ư định ấp ủ lâu nay của anh, ở đầu
dây bên kia, Khoa nghe Vi cất giọng run run :
- Em xin lỗi anh ... Em lúc nào cũng kính trọng anh như người anh
lớn, người cha của ḿnh. Bố em mất sớm nên em không có dịp được gần gũi,
tâm sự với người nào về những dự định, hoài băo của em cho đến khi em gặp
được anh. Qua anh, em t́m được một thứ t́nh cảm bảo bộc mà em tưởng đă
đánh mất. Em có t́nh cờ gặp anh Tân, bạn anh, ở chỗ làm mới của em. Anh ấy
có kể cho em nghe về cuộc sống của anh, chị và các cháu ở Cali. Em tôn
trọng những riêng tư cá nhân của anh nên trước đây em không dám hỏi tới.
Em chỉ định mời anh về làm chủ hôn cho đám cưới của em vào năm tới. Gia
đ́nh em và anh Duy đă quen nhau từ khi tụi em c̣n bé ở Cần Thơ...
Vi c̣n nói ǵ nhiều nữa, nhưng Khoa đă thẫn thờ buông rơi chiếc
điện thoại. Anh tự trách sao ḿnh có thể dại khờ đến thế để bây giờ bị rơi
vào hoàn cảnh éo le như thế nầy. Lúc nào Khoa cũng tự nghĩ Vi là của riêng
ḿnh. Anh không bao giờ buồn để ư đến t́nh cảm riêng tư của cô bé. Khoa đă
quá chủ quan trong t́nh yêu như phần lớn những người đàn ông Việt kiều
thường đối xử với những cô gái ở quê nhà. Họ luôn nghĩ ḿnh sẽ là người
chiến thắng duy nhất trong t́nh yêu với tiền bạc trong tay và cái "mác"
Việt kiều ...
Một cơn gió chợt ùa vào qua khung cửa sổ để quên không đóng làm
rơi bức tranh mà Vi đă vẽ cho Khoa dán ở trên tường, cuốn nó nằm lăn lóc
bên cạnh những tờ báo cũ vứt ngổn ngang ở một góc pḥng.
Bên ngoài trời lại bắt đầu mưa...
HẾT


CAO
MINH
HƯng
(Anthony Hung Cao)