Trang Thơ và Truyện của Cao Hoải Trí              |                 www.ninh-hoa.com

CAO HOÀI T

***

Cựu học sinh
trường Trung học
Đức Linh,
Niên khóa 1970-1973

 

Hiện cư ngụ tại
Thành phố
Biên Ḥa, Việt Nam.


 

 

 

 

 

 

 

Q U Ê  N H À  T Ô I  Ơ I

Cao Hoài Trí

 

Đường phố Ninh Hoà rất vắng -Thời dịch Covid

Ảnh: Huyền Chiêu 9/2021)

 

 

Quê hương mỗi người chỉ một, nhưng quê nhà lại một mà hai. Nói thế chắc không ít người cho rằng, sao mà lắm quê thế! Hay là mỗi lần đến đâu có người níu kéo t́nh cảm nên mới vậy không chừng.

 

 Xin thưa, nếu mà như thế th́ thân này biết xẻ làm mấy cho vừa. Nói cho vui chút, chứ đă là quê nhà tất nhiên phải có dấu ấn đặc biệt lưu măi trong kư ức của cuộc đời. V́ kỷ niệm, ít nhiều ai cũng có. Chỉ chuyện hai bữa cắp sách đến trường thôi, cũng đầy ắp trong trang vở. Rồi t́nh cảm, t́nh yêu ở lứa tuổi chớm yêu và biết tỏ t́nh với bạn gái... không biết bao nhiêu câu chuyện cảm mến ban đầu, chẳng có trái tim nào nhiều ngăn như Từ Hy thái hậu để cất giữ. Cho nên bao nhiêu kỷ niệm ấy, gom vào một ngăn nhỏ, khi nào nhớ đến, hay có tâm sự riêng, th́ quay về kư ức một thời, để hâm nóng trái tim c̣n nhịp đập.

 

 Quê nhà mà tôi muốn nói, chắc cũng khá nhiều bạn bè ở lứa tuổi tôi, hoặc ít ra cũng thuộc lớp đàn anh, đàn chị. Và cũng biết đâu lớp kém hơn tuổi tôi đă chọn làm quê nhà từ khá lâu rồi cũng nên. Thôi th́ đă là quê nhà, đành chấp nhận để mỗi người c̣n nhớ, c̣n thương, có dịp được quay về thăm hỏi, t́m người quen ai c̣n, ai mất.

 

 Ninh Ḥa - Dục Mỹ là một vùng đất, theo tôi chưa chắc nơi nào có được. Bởi cái duyên lạ kỳ, là bất cứ ai đă một lần đặt chân đến, tùy vào thời gian thế nào. Nhưng khi cất bước rời đi, bỗng nhiên ḷng cứ nao nao nhớ người, nhớ đất là thế. Sự cảm mến ấy, không phải nơi đây tất cả những cô con gái đều có vóc dáng đẹp "nghiêng thành đổ nước" như trong truyện cổ tích. Hay là vùng đất giàu có không nào sánh được.

 

 Bởi quê nhà e nghèo lắm anh ơi. Nhưng bù lại cái t́nh th́ chưa chắc nơi nào sánh kịp. Nói th́ thế, khi cần các cô cũng sẵn sàng đi vài đường quyền với những ai không tốt.

 

 Lời nói và việc làm ấy tuy chỉ là tương đối trong cuộc sống ở mỗi người. Vậy mà nét duyên ẩn chứa trong tâm hồn không khác ǵ vẻ đẹp của con sông Dinh hiền ḥa như ḍng chảy vốn có bao đời nay.

 

 Tiếc thay vài tháng nay, vùng đất xinh tươi này bỗng dưng chịu chung số phận hẩm hiu, từ con dịch quái ác lộng hành nhiều nơi. Bởi thành phố Nha Trang có lúc được mệnh danh là con phố Tàu. Thậm chí có nơi đố một người Việt nào, dù có tiền rũng rĩnh cũng chưa chắc đặt chân vào nơi vui chơi do người Tàu quản lư. Đi đến từng con phố nhỏ, mà ngày xưa là nơi hẹn ḥ của các cô cậu trẻ, tay nắm tay dạo bước trên con đường đầy kỷ niệm. Th́ giờ những bảng hiệu ở các khách sạn hay những điểm vui chơi, phần lớn tiếng Việt trở nên khiêm tốn, nằm chen lẫn một rừng tiếng Hoa dầy đặc. May thay sau này từng bước được chấn chỉnh kịp thời. Và biết bao nhiêu nhà lănh đạo địa phương, v́ đồng tiền làm mờ mắt, đă bị khởi tố xét xử theo luật định. Dẫu rằng mức án chưa đủ xóa hết tội của họ gây ra. Nhưng cũng là bài học cảnh tỉnh cho những người kế cận sau này.

 

 Vậy mà, lợi dụng vào sự hỗ trợ của nhà nước đối với những ai nằm trong diện trợ cấp khó khăn, các ông bà chức phận bằng "hạt tiêu" cũng tận thu không thương tiếc số tiền mà người dân "mang nợ" từ chuyện xây dựng nông thôn mới. Chính cái nông thôn mới ra đời cũng lắm chuyện rách việc, đă là thành phố mà xây dựng nông thôn mới. Bởi có xây mới có chỗ để ăn. Lấy của nhà nước chưa đủ, th́ moi tiền của dân đóng góp, theo kiểu "nhà nước và nhân dân cùng làm". Tiếng thơm th́ chúng hưởng, c̣n chưa hoàn thành kịp th́ đổ trên đầu dân. Nên dân phải nợ lại là thế. Vậy mà vừa nhận đồng tiền ít ỏi trợ cấp chưa cầm ấm tay, th́ trưởng thôn nhắc nhở và tận thu tiền mà người dân đang c̣n nợ cái công tŕnh "nông thôn mới".

 

 Cũng may việc làm ấy được phản ảnh kịp thời, nên họ phải đành trả lại, mà trong ḷng vẫn c̣n ấm ức. Thế mới biết, thời nay chỉ cần họ được giao một cái chức nhỏ như trưởng thôn, tổ trưởng là họ bắt đầu lên mặt với dân. Đấy là chưa kể, có phần từ thiện của các mạnh thường quân, là họ viện vào đủ lư do để cả họ hàng chúng nó hưởng. C̣n lại chút đỉnh th́ ban phát theo kiểu nhớ ơn đến họ.

 

 Những ngày qua, người dân Ninh Ḥa - Dục Mỹ tuy là vùng nông thôn, nhưng cũng nằm trong diện chung giăn cách, cách ly. Với việc phong tỏa theo số người nhiễm dương tính Covid. Mỗi ngày bạn bè tôi từ đấy đă luôn cập nhật thông tin trên mạng, nên ít nhiều tôi cũng am hiểu được t́nh h́nh. Tuy không đến nổi bùng phát mạnh như Sài G̣n và các tỉnh lân cận, nhưng Khánh Ḥa cũng là điểm được lưu tâm. Bằng biện pháp test nhanh và triển khai tiêm vaccine cho mọi tầng lớp nằm trong diện qui định.

 

 Nên giờ những từ giăn cách, cách ly, test nhanh vắccine hay fo, f1, f2... . người dân nào cũng biết. Mỗi ngày cứ thấy điểm nào giăng dây, hoặc có người được nhân viên đến mời đi "nghỉ mát " theo hạn định là mọi người lo sợ, tâm lư bất an. Không biết khi nào đến bà con thân tộc quen biết với ḿnh. Bởi họ dính fo là những người gần nhà, hay một lần tiếp xúc là canh cánh lo.

 

 Biết rằng không thể kéo dài, cho dù con cúm Tàu chưa buông tha, nhưng thôi tới đây có sống chung th́ chuyện giao tiếp trong xă hội chắc chắn mọi người đều phải cảnh giác, chứ không lỡ "nó yêu" th́ khổ vô cùng.

 

 Ḍng sông Dinh mấy ngày nay nước dâng cao hơn mọi hôm, do tác động từ những cơn mưa về chiều, đổ về từ nguồn. Mong vùng đất quê nhà tôi ơi Ninh Ḥa - Dục Mỹ sẽ mau trở lại cảnh nhộn nhịp vốn có, để người dân có cảm nhận và thương yêu gắn bó như ḍng nước của con sông Dinh.

 

 

 Cao Hoài Trí

6/09/2021

 

 

 

  

 

 

 

 

 

Trang Thơ và Truyện của Cao Hoải Trí                |                 www.ninh-hoa.com