![]()
|
||||||||||
|
PHẦN BA
Thời gian trôi đi nhanh. Hương không c̣n lối thoát nào để chọn lựa, để hy vọng. Cô dần thích nghi với cuộc sống nô lệ của ḿnh. Hương như loài thú bị con người khuất phục. Cam chịu và vâng lời.
Mọi giao tiếp hằng ngày bằng ngôn ngữ tay. Cô làm đủ thứ việc trong gia đ́nh này như một nô lệ. Nô Lệ lao động và t́nh dục, cô phục vụ không phải riêng cho ông chồng già mà c̣n cho cả ông con trai ba mươi hai tuồi, chưa có gia đ́nh, người không ra người. Thật ra không phải ông chồng già bắt cô phải phục vụ t́nh dục cho ông con, mà v́ mỗi lúc ông cha vắng nhà thế nào cô cũng bị ông con đe dọa rồi cưỡng hiếp bất cứ chỗ nào có thể làm được chuyện ấy. Ngoài việc phục vụ t́nh dục cho cả hai cha con, cô c̣n phải quần quật suốt ngày . Nấu ăn. giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa. Đi chợ đă có ông chồng già nhưng thỉnh thoảng cô cũng được sai ra chợ mua cái ǵ đó. Nhờ vậy mà sau này cô mới có cơ hội tự giải thoát ḿnh. Cô gầy đi chỉ trong ṿng hai tháng ở đây.
Hằng ngày, cha con ông ta sai làm đủ thứ việc như vậy, nhưng do bất đồng ngôn ngữ nên không phải điều ǵ họ nói cô cũng hiểu. Vậy là cô hứng những trận đ̣n vô cớ đến bầm dập cả thân ḿnh. Nhiều lần cô có ư định t́m đường thoát thân, nhưng ở xứ lạ quê người, một tiếng Tàu cũng không biết làm sao có thể kêu cứu. Có thoát ra được bên ngoài, thế nào cũng bị gia đ́nh chồng bắt lại, không giấy tờ tùy thân, không biết tiếng để giải thích, kêu oan nên chỉ c̣n than khóc, rên rỉ mong động ḷng những con người ở đây. Đáp lại cô là những cái nh́n vô cảm. H́nh như người dân ở đây họ quá quen thuộc với những cảnh như thế này rồi. Vậy là cô chỉ biết ngồi bên lề đường chờ cha con ông chồng già đến bắt đem về lại. Cô là miếng mồi ngon của cha con họ, đâu dễ ǵ thoát ra được.
Một năm sau, cô sinh đứa con trai mang hai gịng máu Hoa Việt. Nhưng gịng máu chính trong con người thằng bé sơ sinh không biết là của ông chồng già hay ông con tâm thần. Mặc kệ, điều đó đối với cô không quan trọng, con ai cũng được, cũng chỉ là một đứa con không mong đợi của cô.
Đứa con trai được cô sinh ra, may mắn nhận được sự yêu thương của hai người đàn ông trong gia đ́nh. Nhờ vậy mà cô cũng được ưu ái hơn trước. Công việc hàng ngày của cô là lo chăm sóc thằng bé, quét dọn nhà cửa mà không phải làm việc như trước nữa.
Sáu năm sau, cô sinh tiếp một đứa con gái nữa. Lần này th́ cô biết chắc chắn nó là đứa cháu gọi ông chồng già bằng ông nội. Bí mật này chỉ ḿnh cô biết. Do là tám tháng trước đó, ông chồng già có việc đi xa nữa tháng. Ông con trai không bỏ sót ngày nào để t́m cách ăn nằm với cô, vậy là cái thai chỉ được tám tháng, cô sinh non nhưng ông chồng già cứ nghĩ nó đầy đủ tháng ngày, yên tâm đứa cháu nội gái là con của ḿnh.
Những năm tháng ở xứ người cô nhớ nhà da diết, cô nhớ đứa em trai không biết bây giờ như thế nào, học hành ra sao? Cô nhớ hôm chia tay, cô và em ôm nhau ngồi khóc, linh tính sẽ chia tay nhau măi măi đă trở thành hiện thực. Cô nhớ người đàn ông mà ḿnh gọi bằng cha dượng, đă hăm hiếp cô, bán cô cho bọn buôn người làm nô lệ. Thỉnh thoảng cô cũng nhớ vè người mẹ bất nhân, đem họa về cho gia đ́nh ḿnh.
Nhờ có hai đứa con đem lại niềm an ủi cho cô nhưng nỗi buồn cố hương ngày đêm bóp nghẹt trái tim cô. Thời gian này cô được xem như một người chính thức trong gia đ́nh, ngôn ngữ bây giờ không c̣n bất đồng nữa sau tám năm làm nô lệ t́nh dục trong gia đ́nh này. Cô nói và nghe chưa thông thạo lắm, nhưng điều ǵ cũng hiểu được. Cô được đối xử thoáng hơn, công việc trong nhà đă có một phụ nữ khác đến làm nên không c̣n phải phục vụ t́nh dục cho hai cha con ông chồng già thường xuyên như trước nữa. Nói như vậy không có nghĩa cô được đối xử như bà chủ trong gia đ́nh. Việc chợ búa do cô đảm nhận, nhờ vậy cô được giao tiếp với nhiều người ngoài xă hội. Đó là cơ hội cho cô giải thoát khỏi kiếp người nô lệ.
Ngày may mắn cũng đến với cô. Gần mười năm trời làm nô lệ xứ người Hương luôn mong ngóng một điều kỳ diệu, cô nhớ gia đ́nh quay quắt, nhớ Người cha quá cố cuả ḿnh và nhiều đêm nằm mơ thấy người Cha thân yêu của ḿnh đến bên Hương, vuốt ve mái tóc, hôn lên đầu ḿnh. Thấy Cha đứng lặng im trên đầu giường nh́n cô ngủ. Hương mơ cùng Cha đi trên con đường làng lầy lội đầy bùn đất bắn vào người, cô cầm chặt tay Cha đến trường vào năm học đầu tiên của ḿnh. Hương mơ thấy Mẹ loay hoay dưới bếp nấu cơm chiều. Mơ thấy cô nũng nịu ôm cổ Mẹ khi bà đang ngồi cùng Cha trước hiên nhà đêm trăng. Hương mơ thấy đứa em trai tội nghiệp đang lủi thủi một ḿnh đến trường khi cô đang bận đi làm. Mơ thấy hai chị em nô đùa bên giếng nước, hay lúc cô đang ngồi nhặt những chiếc lá mít rơi rụng đầy sân nhà, xếp thành những cọc tiền giả, chơi tṛ bán hàng với em trai và cô bạn hàng xóm.
Những giấc mơ đó là điều kỳ diệu thôi thúc Hương phải sống, phải hy vọng một ngày trở về. Và ngày đó rồi cũng đến..
Một hôm, ra chợ như thường lệ vào mỗi sáng, Hương có nhiệm vụ đi chợ về cho người giúp việc thay thế cô nấu ăn. Trong cửa hàng thực phẩm hằng ngày ghé vào, có một người đàn ông khá lớn tuổi hay nh́n cô có vẻ hơi lạ. Ông ta ít nói nhưng nh́n Hương chăm chú, ánh nh́n không như những người đàn ông hám sắc mà có một vẻ nh́n như người Cha nh́n đứa con tội nghiệp. Sau này Hương mới biết ông ta làm việc cho một công ty thực phẩm, thường hay áp tải hàng hóa về giao cho các cửa hàng ngay tại chợ. Nhiều lần cô đến cửa hàng này để mua hàng về nhà. Khi nghe cô nói chuyện với người bán hàng, ông nhận ra ngay cô không phải là người Trung quốc. Nh́n nét mặt cô có điều ǵ đó u uẩn, khác lạ lắm.
Nhiều lần sau nữa, cô đến cửa hàng lại gặp ông ấy đang giao hàng. Cô khẽ mĩm cười khi nh́n thấy ông ta gật đầu chào ḿnh như một người quen. Một lần ông lẳng lặng đến bên cạnh cô hỏi nhỏ: -Can I help you? Trời ơi! Cô nghe ông ta nói câu tiếng Anh bỗng giật ḿnh v́ từ lâu lắm rồi ngoài thứ tiếng mà cô đă học được trong giao tiếp hằng ngày ở đây, không có một thứ tiếng nào khác hơn nữa. Cô nghĩ hoài không ra đó là câu ǵ. Chỉ nghiêng đâu nh́n ông ta mà không nói. Về nhà cô cố nặng óc để nhớ lại cái vốn liếng tiếng Anh bốn năm học của ḿnh nhưng mấy đêm liền không nhớ nỗi. Suy nghĩ nát óc, hôm sau cô ra một quầy sách, gặp người bán hàng, hỏi bằng tiếng Hoa với người ấy câu cô đă nghe người đàn ông kia nói. Cô chủ quầy sách là người cũng biết khá tiêng Anh, nhưng nghe Hương phát âm, cũng chẳng hiểu ǵ. Bóp trán suy nghĩ rồi nói đại ra vài ư. Trong những ư như vậy may sao Hương nghe có từ “giúp đỡ”. Vậy là cô hy vọng, mong chờ một diều kỳ diệu. Hương yên tâm chờ gặp người đàn ông xa lạ vào lần sau.
|
|||||||||
|