Trang Thơ và Truyện của Bùi Thanh Xuân                 |                  www.ninh-hoa.com

BÙI THANH XUÂN

Cựu Học sinh
Trung Học Ninh Ḥa

Niên Khóa:
1971-1972 lớp 9/2
1972-1973 lớp 10/B

Hiên sinh sống tại
 Quận Hải-Châu, Đà Nẵng

 


 

 

 

 

 

NỤ CƯỜI
HÂN HOAN
BÙI THANH XUÂN

      

PHẦN 01

 

 

Ông về hưu.  

Hơn năm nay ở nhà cứ thẫn thờ, đi lui đi tới rồi lại ra nh́n sân vườn nhiều hoa và bóng mát chung quanh ngôi biệt thự của ḿnh.

 Từ ngày ông rời bỏ chiếc ghế đặt trong pḥng làm việc luôn xoay về hướng Tây để trở về nghỉ ngơi, không c̣n những người khúm núm xun xoe bên cạnh nữa, mới cảm nhận được sự trống vắng đến lạnh lùng của ngôi nhà đồ sộ ông đang ở. Không như trước kia nhà ông luôn có người. Lúc th́ bạn bè này, khi th́ anh em nọ đệ tử kia, c̣n nay chỉ ḿnh ông ôm căn nhà rộng lớn nhưng hiu quạnh để cho bà vợ c̣n phơi phới của ḿnh chạy đây chạy đó lo công việc làm ăn bên ngoài ǵ đó, mà từ trước đến nay ông không quan tâm lắm. Thật ra bà là giám đốc chi nhánh một ngân hàng nên chuyện vắng nhà hay về trễ là quá b́nh thường, ông cũng không cần để ư nhiều.

Rảnh rỗi quá, ông cầm cái chỗi quét nhà, bụi bay tứ tung. Cái chỗi sao mà nặng, mới quét được mấy đường hai tay ông mỏi đớ. Bỏ chỗi xuống, ông ngồi thở h́ hục, suy nghĩ đủ điều. Đời sao mà bạc thếch.  

Hai đứa con đă đi du học từ nhiều năm, đứa con gái đầu ra trường rồi nhưng vẫn không chịu quay về mà c̣n nấn ná ở nước ngoài chờ cơ hội ở lại. Con bé tuyên bố hùng hồn sẽ không trở về nữa, người nó lấy làm chồng trong tương lai sẽ là một người mắt xanh mũi lỏ, cao ít nhất phải hơn nó một cái đầu cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, mới xứng đôi vừa lứa được. C̣n mấy ông Việt kiều giàu có mà ít học nó không thèm quan tâm.

 Thằng con trai du học được hai năm nhưng cứ gọi điện về xin tiền v́ học cái này cái nọ, đố trời mà biết nó học những thứ ǵ? Nó nói học như vậy chắc phải ở lại luôn chứ trở về không chỗ cho nó làm ăn. Vậy là xong, coi như mất đứt hai đứa con.

Nghe hai đứa tuyên bố như vậy trong tim nhói đau, nhưng sâu kín trong ḷng ông vẫn cảm thấy một niềm tự hào v́ ḿnh có những đứa con giỏi giang biết vươn lên, vươn xa. Thời gian c̣n tại chức hể mỗi lần nghe đám cấp dưới hoặc bạn bè khen ông biết nh́n xa trông rộng, đă lo cho tương lai của con cái, đưa chúng nó đi ra nước ngoài học hành là ông rất hănh diện, tự hào là gia đ́nh có truyền thống học tập (?)

Lúc c̣n đương chức ông là một người lănh đạo rất nghiêm túc trong công việc và quan hệ. Nhất là đối với nữ giới, ít khi thấy ông nói năng khiếm nhă hay lợi dụng chức vụ của ḿnh để quấy rối t́nh dục. Mọi người ai cũng kính nể ông.

Người kế vị chiếc ghế của ông trước đây là thuộc cấp được ông nâng đỡ rất nhiều. Đó là khoảng thời gian nhiều năm trước chứ khi được ông nâng đở lên làm phó và bắt đầu có những quan hệ cao hơn, lúc này lại không cần đến ông nhiều nữa mặc dù vẫn c̣n là cấp dưới. Ông ta thường hay nhắc nhở, góp ư ông việc này việc nọ khiến ông cẩn trọng hơn trong cư xử. Thỉnh thoảng ông ta nói chuyện về việc gặp gỡ giám đốc sở này, đi ăn hoặc chơi golf với chủ tịch kia khiến ông ngứa cổ muốn chửi thẳng vào mặt cái thằng lăm le phản thầy nhưng cuối cùng kịp nén lại v́ nghĩ cũng chẳng ích ǵ. Đằng nào chiếc ghế ông đang ngồi trước sau cũng về tay nó thôi.

Ngày trước vợ chồng hay cùng nhau đi đây đi đó, cùng dự những buổi tiệc chung hay đi nhà hàng ăn uống với nhau. Nhưng từ ngày về hưu thời gian đầu vài lần đi với nhau, rồi sau đó thưa dần và cuối cùng bà đi một ḿnh. Bà vợ không c̣n muốn đi chung với ông nữa khi mà tiếng tăm của ông không c̣n, về hưu nên chẳng có việc ǵ làm nên ông trông càng tiều tụy hơn trước. Đi chung với ông, bà cảm tháy ông không c̣n xứng đôi v́ bà vẫn phơi phới như trước, nh́n trông giống hai cha con nên thấy ngượng. Vậy là bà t́m đủ mọi lư do để tách khỏi ông chồng già và đi c̣n nhiều và lâu hơn. Bà ăn mặc là lượt, nói năng lả lơi, mạnh miệng hơn. Đôi khi có khách đến nhà chơi, không ngại ngần trêu đùa cùng họ ngay trước mặt ông, những người trước đây chỉ là cấp dưới được ông nâng đỡ mà thành danh.

          Ông không thể chịu được cách cư xử của bà vợ nên đôi lần có nhắc nhở bà chuyện tế nhị này. Bà không phản đối nhưng lại gạt qua bên v́ không thể chịu được cảnh sống u buồn bên ông chồng già nên mọi chuyện lại trở về như củ. Công việc và chức vụ đ̣i hỏi phải giao tiếp nhiều người, bà lại so sánh họ với người chồng lớn tuổi của ḿnh sao mà họ lịch lăm thông minh, sang trọng quá vậy.

          Những buổi cơm tối thưa dần. Bà không vào bếp như thường xuyên như trước nữa, mà lo cho công việc bên ngoài gia đ́nh nhiều hơn. Nhà chỉ c̣n hai vợ chồng nhưng chiều tối bà lại bận tiếp khách hay tụ tập với bạn bè tập thể duc hay spa. Bà nói cho ông hiểu rằng bao nhiêu việc cần phải làm hơn là phải lao vào bếp lo chuyện bếp núc, ăn uống bây giờ dễ quá mà, bước ra đầu đường đă có quán ăn việc ǵ hao công tốn sức. Dành thời gian ấy để phục vụ cho việc thăng tiến tốt hơn. Khi nào chán chê ngoài đường mới bước về nhà th́ lại lo săm se, ngắm vuốt những thứ đă mua mà không để ư đến ông chồng đang ngồi buồn hiu trên ghế lắc đầu thở dài.

          Trước đây ông khuyến khích ủng hộ vợ phải biết nắm bắt thời cơ để tiến thân, nhưng bây giờ chỉ mong mỗi tuần đôi ba lần vợ nấu cho ḿnh bữa cơm rồi vợ chồng cùng ngồi ăn, tṛ chuyện với nhau như trước đây, bớt chút tham vọng, ít đi việc riêng để quan tâm tới ông. Những lúc đi chơi về khuya, người sực nức nước hoa, ông hỏi bà trả lời ú ớ rồi biến nhanh vào pḥng riêng của ḿnh. Ông tủi thân lắm khi nh́n căn bếp lạnh tanh vắng vẻ, nhớ lại ngày vợ chồng c̣n nồng ấm bên nhau.  

Chiều nay tha thẫn hoài không biết làm ǵ ông năy ra ư định viết lách cho vui. Viết cái ǵ đó cũng được cho hết thời gian. Tâm hồn ông bỗng dưng sống lại thời tuổi trẻ của ḿnh nên định làm thơ. Nhưng ngồi suy nghĩ không biết làm thơ bắt đầu như thế nào th́ bà vợ đẩy cổng bước vào. Vừa dựng chiếc xe máy sát tường đă nghe tiếng ồm ồm của bà: 

-Ông rảnh quá mà. Không quét được cái sân đầy lá cây giùm tui sao? 

Ông vội vả đứng dậy bỏ ngang cái ư nghĩ trở thành văn thi sỹ của ḿnh, bước ra sân cầm cây chỗi. Phải cúi lưng xuống thật thấp mới đẩy được đống lá khô rơi trên mặt cỏ mềm, nó cứ như con cóc nhảy choi choi mỗi khi ông quơ cái chỗi. Bực ḿnh quá ông ngồi bệt luôn xuống gỡ từng chiếc lá ra khỏi đám cỏ rồi dùng tay gom lại hốt bỏ vào thùng rác ngoài cổng. Vừa làm ông vừa nghĩ đến những ngày hoàng đạo trước đây của ḿnh. Chưa kịp mở miệng là cấp dưới đă hiểu ư ông muốn ǵ rồi, vậy mà chừ về hưu lại ngồi nhặt từng chiếc lá khô nghĩ mà tủi thân.  

Thực ra với mọi người ông sống rất có t́nh. Cấp trên ông nhẹ nhàng c̣n với cấp dưới lúc nào ông cũng ḥa nhă. Những ngày c̣n đương chức ông nhiều bạn mà chỉ toàn là những người bạn cùng học chung với nhau hơn bốn mươi năm trước. Trước đây ông học cũng không phải là loại khá lắm nhưng không hiểu v́ sao khi thi vào trường công năm đó lại có tên trong bảng vàng mới kỳ lạ. Suốt bảy năm học cứ lẹt đẹt nhóm cuối nhưng rồi cũng qua được truông. Khi bạn bè chuẩn bị thi vào Đại học ông lại chọn con tiến thân khác và cuối cùng ông là một trong số ít bạn cùng lứa lúc đó thành công hơn cả. Có được chức vụ cao th́ tiền tài cũng cao theo. Lại thêm cô vợ xinh đẹp thua ông gần mười tuổi, con nhà giàu nữa mới đă chứ. Vợ ông tốt nghiệp Đại học ngành ngân hàng nên khi ra trường về làm việc trong một ngân hàng nhà nước, lương bổng cũng khá.

Chiều chiều ông hay ngồi nhậu với đám bạn của ḿnh chứ ít khi ngồi kiểu ngoại giao với cấp trên hoặc những người đồng cấp với ḿnh, nhất là đám thuộc cấp th́ không bao giờ ông có mặt để chúng nó có cơ hội tán dương. Bài nịnh hót đó với ông củ quá rồi, không cần thiết mà phải thực tế hơn. Chúng nó làm sao kinh nghiệm bằng ông về lĩnh vực này được.

Ngồi nhậu với bạn bè vui hơn, hiểu nhau mấy chục năm nên nói ǵ với nhau cũng không sao. Có giận một tí ngày mai lại cười h́ h́ nên ông không có chi phải ngại nếu ḿnh lỡ lời.

Đám bạn khen ông thằng này vậy mà biết điều, làm lớn nhưng luôn nhớ đến bạn củ ít có người được như nó. Cũng có vài đứa tung hê ông này nọ nhưng cũng đúng thôi v́ ông là con người thành đạt mà.

Nhưng rồi cả năm nay khi về hưu chẳng c̣n được bao nhiêu đứa t́m gọi ông như trước. Chúng nó bảo rằng ngại mụ vợ ông khó tính, về hưu hăy để cho ông yên thân đừng rủ rê làm hư cán bộ hưu trí đáng kính. Sự thật th́ từ ngày về hưu đến chừ ông không c̣n bổng lộc nữa. Thỉnh thoảng mấy đứa đàn em c̣n chút t́nh nghĩa mời đi uống ly bia gọi là nhớ đến sếp đă d́u dắt ḿnh. Tiền bạc ông làm ra trước đây giao cho bà vợ cất giữ chứ ông không quản lư làm ǵ nên trở thành truyền thống gia đ́nh Vợ là tay ḥm ch́a khóa. Nhưng riêng cái khoản lương hưu của ông cũng khá lớn, đủ cho chi tiêu hằng ngày mà c̣n thỉnh thoảng mời vài ba đứa bạn thân ngồi lai rai vài chai cũng chẳng sao, nhưng không phải chiều nào cũng nhậu có mà chết. Vừa chết tiền mà cái thân già cũng không c̣n tồn tại lâu trên thế gian này.

Về hưu nh́n ông xanh xao hơn, nghe đủ nỗi đau gặm nhấm cơ thể mỏi ṃn khiến ông suy sụp dần. Bệnh tật đủ thứ, cao huyết áp, nhức mơi, thỉnh thoảng nghe trái tim nơ đứng yên không nhúc nhích càng làm cho ông Thêm trầm uất.

Ngày trước với ông chỉ toàn những khoảnh khắc mùa xuân, như hoa nở thắm khu vườn và tiếng chim ríu rít trên cao. C̣n bây giờ ngồi yên một chỗ lại đủ thứ bịnh lại phải vào viện khám.  

                             *****

Một hôm bà vợ đưa một cô gái về nhà. Cô bé đâu khoảng hai tám tuổi, có nước da trắng như trứng gà luộc, cao ráo xinh đẹp nh́n rồi là ông muốn nh́n thêm nữa. Con nhà ai sinh ra mà đẹp dữ. Ông nhủ thầm trong bụng.

Bà vợ giới thiệu cô gái này là đứa cháu ngoài quê vào đây làm việc nhưng chưa có chỗ ở, tạm thời bà đưa về v́ thấy nhà ḿnh cũng rộng răi mà vắng vẻ nên có thêm người nữa cũng vui. Bà nói với ông như vậy. Ông nghĩ thầm thôi cũng được, không ưng cũng chịu thôi. Mọi chuyện Bà vợ quyết định chứ có phải ông đâu mà ư kiến ư cọt thêm phiền. Cô bé gọi bà bằng cô có cái tên hay hay, Phả Nhạc. Ông nghĩ có lẽ Cha Mẹ cô bé là nhạc sỹ hay ca sỹ hay ít ra cũng là nghệ sỹ không chuyên ǵ đó định đặt tên cho con gái là Phổ Nhạc nhưng khi làm giấy khai sinh do lỗi đánh máy nhầm nên từ Phổ chạy trật qua thành Phả. Vậy mới có cái tên là lạ không đụng hàng chứ.  

Từ ngày có cô gái về ở bà vợ lại vắng nhà thường xuyên hơn v́ yên tâm cô cũng giúp bà dọn dẹp ít nhiều. Có khi đi hai ngày mới về nhưng không nói với ông là đi đâu. Mặc kệ, ông cũng chẳng thèm quan tâm nữa rồi. Mang tiếng là vợ chồng chứ hai người ngủ riêng từ hơn năm nay kể từ ngày ông không c̣n làm nên cơm cháo ǵ được nữa, bà vợ bực ḿnh ôm gối qua pḥng khác nằm cho yên chuyện, đỡ ấm ức. Nhà đă vắng lại càng vắng hơn khi ông thui thủi một ḿnh trong pḥng làm việc rồi chui vào giường nằm ngủ một ḿnh. Hai người v́ thế mà ít tṛ chuyện với nhau nên lạnh nhạt dần.

 Cô bé ở lại trong nhà nhưng cũng ít khi tṛ chuyện với ông. Cơm nước phần ai nấy lo. Chiều tối có khi bà vợ về sớm nấu ăn c̣n không th́ mạnh ai người đó ra quán cho khỏe. Cô gái cũng vậy, toàn ăn cơm bụi trước khi về nhà nằm vùi trong pḥng.  

Một hôm có chàng trai khoảng hơn ba mươi tuổi đến t́m cô gái. Khi vào nhà chỉ có bà vợ đang loay hoay sửa soạn đi dự tiệc đâu đó bước ra khỏi pḥng. Gặp chàng thanh niên nên bà phải ngồi lại tiếp chuyện, miệng cười lúng liếng. Hai người nói chuyện ǵ đó với nhau rất lâu đến khi cô gái về bà mới đi.  

Ông đang chăm sóc chậu mai cho kịp tết ở cuối sân nên chàng trai đưa cô gái đi mà không chào ông. Cô gái mặc chiếc váy màu vàng trông thật xinh xắn, ông nh́n theo cho đên khi họ khuất ngoài cổng ngơ mới thôi. Chín giờ đêm cô gái về nhà khi ông đang ngồi xem ti vi nơi pḥng khách. Cô gái gật đầu chào ông rồi bước lên lầu. Những bước chân nhẹ nhàng leo lên từng bâc tam cấp, ông nh́n theo không chớp mắt. Trời ơi, sao mà đôi chân cô bé vừa trắng nơn nà lại vừa dài đẹp đến như vậy. Ḷng ông lúc đó như lửa đốt. Cô gái càng lên cao càng để lộ cặp chân nhiều hơn, khoe luôn cái mông tṛn trịa nữa chứ. Đến khi cô khuất vào cầu thang tiếp theo ông vẫn c̣n há hốc mồm nh́n theo nơi cô đă đặt gót hồng của ḿnh. Máu trong người chảy nhanh hơn, tim đập dồn dập, giống như một gịng điện vừa phóng qua thân thể ḿnh. Cái cảm giác ông thiếu lâu lắm rồi nên bà vợ mới buồn đời ôm gối ra nằm chỗ khác cho đỡ gai mắt.

Ông ngă đầu ra sau thở một hơi dài khoan khoái, mắt vẫn nh́n vào tivi đang chiếu phim h́nh sự nhưng chỉ thấy được đôi chân của cô gái mà thôi.  

                                       

 

Xem
NỤ CƯỜI HÂN HOA - PHẦN 02

                                      

 

 

 

BÙI THANH XUÂN

Tháng 8/2012

 

 

 

 

 

 

 

 

Trang Thơ và Truyện của Bùi Thanh Xuân                |                 www.ninh-hoa.com