Trang Thơ và Truyện của Bùi Thanh Xuân                 |                  www.ninh-hoa.com

BÙI THANH XUÂN

Cựu Học sinh
Trung Học Ninh Ḥa

Niên Khóa:
1971-1972 lớp 9/2
1972-1973 lớp 10/B

Hiên sinh sống tại
 Quận Hải-Châu, Đà Nẵng

 


 

 

 

 

 

 

NGUYỆT QUẾ PHẦN 4
BÙI THANH XUÂN

 

 

      

Em đang ngồi trong khuôn viên trường Đại học.

Năm nhất của em có thể không hoàn thành được v́ chiến cuộc đang đến rất gần. Không biết cuộc sống của em sẽ đi về đâu sau này.Những ngày đầu tháng Tư ngổn ngang tơ ḷng. Ba Mẹ vẫn c̣n ở lại ngoài đó không vào được mà gịng người đổ về mỗi ngày mỗi đông. Bóng dáng người thân vẫn biền biệt.

Cây Nguyệt Quế có trổ bông dưới nắng vàng nữa không? Hay rơi rụng những cánh hoa cuối cùng tội nghiệp xuống chiếc xích đu ngày trước em ngồi. Thôi, vậy cũng được. V́ có anh đâu để chia sẻ cùng em. Chỉ mong sao một cánh hoa trắng nhỏ rơi vào chiêc ly mồ côi tội nghiệp, giữ hộ em chút hương mùa Hè.

Tháng tư 1975

-----  

 

Thanh đi lang thang một ḿnh khắp rừng núi trong những ngày Tết ở lại. Ở đâu có hoa đẹp Thanh cũng hái đem về chất đầy trên tảng đá mồ côi. Chờ đến chiều cầm đàn ra suối ngồi hát một ḿnh.  Không gian im ắng của núi rừng càng làm cho tâm hồn chàng trai trẻ nỗi buồn u uẩn. Nhẹ nhàng thả từng cánh hoa trôi theo gịng nước. Xanh, vàng, đỏ, tím bềnh bồng rồi mất hút.

 

Đang suy tư với những nỗi niềm, chợt Thanh nghe tiếng người Đội trưởng gọi:

- Thanh này. Sao mà trầm tư vậy em?

Thanh quay đầu lại nh́n. Người đội trưởng xăn quần, lội qua con suối cạn rồi leo lên tảng đá ngồi cạnh Thanh:

- Em không về nhà ăn Tết như mọi người?

- Dạ. Em ở đây hơn năm rồi, muốn ở lại xem cảm giác núi rừng ngày Tết như thế nào. Hơn nữa vài tháng rồi cũng trở về, có chút t́nh với núi rừng nên em ở lại cho biết vậy thôi.

- Em lăng mạn thật đấy. Lâu nay anh có để ư nh́n thấy em không như những người thanh niên khác. Có ǵ buồn phải không?

- Dạ. Ai cũng có nỗi buồn riêng. Chắc anh cũng vậy nên mới chọn nơi đây. Phải không anh?

Người Đội trưởng trẻ tuổi giọng hơi buồn buồn:

- Tất nhiên rồi em. Sau ngày 30-4 ai cũng mong t́m về gia đ́nh, với người thân. Ai cũng muốn trở lại thành phố. Riêng anh chẳng c̣n ai để mà về. Anh cũng vậy. Anh yêu núi rừng này, nên đă t́nh nguyện ở lại đây…

- Anh quê ở đâu?

- Nhà anh ở Hà Nội, em có bao giờ nghe nói đến phố Khâm Thiên không?

- Dạ có. Nơi bị bom nặng nề nhất phải không anh?

- Ừ, Đúng rồi. Ba anh mất ở chiến trường, c̣n Mẹ và đứa em gái bị chôn vùi dưới đống gạch ngói Khâm Thiên năm bảy hai.

- Ô! Vậy sao anh? Em xin lỗi và chia buồn với anh.

- Không sao đâu em. Chiến tranh mà, chúng ta đều là nạn nhân của cuộc chiến này. Bốn năm ở chiến trường anh học được rất nhiều điều. Trong đó có ḷng nhân ái và căm hờn.

-         …

- Anh biết các em lên đây chưa quen với nắng mưa, cực nhọc. Nhưng hơn một năm qua nh́n thấy mọi người cố gắng nhiều. Nhất là những chàng trai, cô gái tuổi đôi mươi như em cứng cáp trưởng thành hơn, anh rất vui. Anh biết các em đều là những người sống trong gia đ́nh khá giả. Quen sống trong sự bảo bọc của Cha Mẹ, vật chất đầy đủ, chỉ biết ăn học. Nên những tháng đầu nếu anh không cứng rắn, cương quyết có lẽ các em đă trốn bỏ về hết rồi, phải không?

- Dạ, anh nói đúng như vậy. Riêng em thấy ḿnh trưởng thành hơn nhiều. Cho em hỏi. Anh đă có gia đ́nh chưa?

Người đội trưởng nh́n ra xa, vẻ mặt u buồn:

- Chưa em. Anh đâu có thời gian để nghĩ về chuyện vợ con.

- Nhưng anh cũng có một mối t́nh nào đó chứ?

- Ừ, th́ cũng có, nhưng dĩ văng rồi.

- Sao vậy anh. Người yêu anh bây giờ ở đâu?

Không c̣n cái vẻ cứng rắn của một người Sỹ quan quân đội nữa. Anh tâm sự với Thanh:

- Bọn anh học chung một lớp hồi phổ thông. Gia đ́nh cô ấy sống bên kia đê Yên Phụ. Chơi thân và để ư nhau từ lúc đang học lớp tám. Những năm chiến tranh, lớp mười ngoài Bắc tương đương với lớp mười hai trong này. Xong phổ thông anh thi đậu vào Bách khoa cũng vừa lúc được tin Bố mất ở chiến trường. Nửa tháng sau anh xung phong vào Bộ đội c̣n cô ấy được đi du học ở Nga…Anh dừng lại, như nuốt nỗi buồn vào ḷng. Cuối đầu nh́n chiếc lá đang xoay tṛn trên ḍng nước:

Thanh ngập ngừng hỏi anh:

- Chị ấy có viết thư về cho anh không?

- Có chứ. Nhưng ở chiến trường thư đến được rất khó khăn. Qua năm sau anh nhận được hằng loạt thư của chị ấy. Nhưng rồi… Có lẽ em cũng đoán được, phải không?

Im lặng lúc lâu, anh thúc cùi chỏ vào hông Thanh

- Này, cái con bé Vi trông nó dễ thương đấy chứ. Anh thấy nó cứ quấn quưt bên Thanh hoài. Đội trưởng nháy mắt với Thanh. Nhiều cậu để ư lắm đấy. Cố mà giữ.

- Không phải vậy đâu anh! Nó là em gái thằng bạn, xem nó như em gái ḿnh và có nhiệm vụ che chở cho nó. Cậu Nhân yêu cô bé lắm, hai đứa đẹp đôi quá phải không anh? Em muốn hai đứa cùng về chung chuyến này nhưng không biết thằng nhỏ có làm nên chuyện không?

Đội trưởng nh́n thẳng vào mắt Thanh:

- Tại sao em lại vậy? Anh biết chắc con bé nó mến em. Ở đây ai không biết chuyện này. Mà anh nghĩ em cũng thương nó, lo cho nó từng li từng tí sao lại có thể từ chối t́nh cảm của nó chứ?

- Nếu như anh là em. Anh thương nó như em gái ḿnh và nó yêu anh, th́ sao?

- Làm sao anh có thể từ chối được chứ. Một cô bé tuyệt như vậy mà.

- Vậy anh c̣n yêu chị ấy không? Anh quên mối t́nh đầu của ḿnh dể vậy sao?

Người Đội trưởng im lặng. Không trả lời câu hỏi của Thanh.

 

 Mồng tám Tết Vi  trở lại mà không có Nhân. Nắng Xuân làm má cô bé ửng hồng. Vừa về đến láng trại Vi chạy thẳng ra bải đá t́m Thanh. Đang xoay cây xà beng cho đồng đội quai búa tạ thoáng trông thấy dáng Vi chạy ào lên sườn dốc và một thoáng mất tập trung Thanh đă để cho cây xà beng lệch qua một bên, người bạn khựng lại không giữ được thăng bằng ngă theo cái búa đang bổ xuống, té nhào lên tảng đá trước mặt trầy xước cả cánh tay phải.

- Ông sao vậy?

- Xin lỗi. Con bé nó chạy lên làm tôi mất tập trung.

- Vắng có mười ngày, trông thấy em hoảng hốt quá phải không?

Thanh nh́n người bạn, cười cầu ḥa:

- Hoảng hốt ǵ đâu ông. Thương con bé tội nghiệp thôi.

 Vi lên đến nơi vội chạy đến người vừa ngả suưt xoa:

- Anh có sao không? Để em xem.

Anh chàng nh́n cô bé, cặp mắt sáng lên, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

- Anh không sao đâu. Trầy xước tí thôi mà.

Tuy miệng nói vậy nhưng khuôn mặt anh chàng nhăn lại v́ đau. Để yên cho cô bé cầm cánh tay ḿnh :

- Ôi. Em vặn cánh tay anh đau quá!

- Bị bong da, chảy máu nhiều lắm , Tí về rồi em làm thuốc cho.

      Thanh nh́n anh chàng kia nghĩ thầm. Trưa về nhịn cơm cũng no, rồi xoay qua hỏi Vi:

- Nhân lên chưa em?

- Mai anh Nhân mới lên. Em đi trước với mấy chị- Rồi Vi nói như th́ thầm: Nhớ anh nên em lên trước.

- Thôi, em về tắm rửa nghỉ đi.

-  Dạ

Nh́n theo cô bé bước xuống sườn đốc, Thanh nh́n theo, lắc đầu: Ôi, con bé.

 

Hai bàn chân cô bé sưng vù v́ lội mây chục cây số đường rừng. Tối đó Thanh phải nấu nước ấm  bóp chân cho Vi. Nhiều cặp mắt ṭ ṃ nh́n, nhưng Thanh cũng quá thuộc với cái nh́n như vậy rồi, không để tâm lắm. Cô bé suưt xoa v́ đau nhưng rất vui v́ được Thanh chăm sóc:

- Tại anh bắt em về nên chân em sưng vậy đó. Không đi làm được anh phải gánh luôn cả phần em.

- Ừ. Th́ làm luôn cũng được, có sao đâu em.

Sáng hôm sau, chủ nhật. Vi ra ngoài ngồi trên băng ghế  trước láng trại nữ. Thanh bước đến:

- Chân đỡ đau chưa em?

- Dạ. Nhờ chườm nước nóng tối qua nên đở đau rồi. Anh đi đâu về vậy?

- Sáng chủ nhật trời đẹp anh vào rừng hái ít hoa đem về. Chiều tặng cho em một nhánh đẹp nhất nhé.

- Mấy ngày Tết anh ở lại có buồn lắm không?

- Th́ cũng vậy thôi. Đi ra, đi vào rồi lại vô rừng chơi với khỉ. Em về rồi c̣n ai nữa mà quấy rầy anh.

Vi xịu mặt xuống:

- Bộ anh không nhớ em sao?

- Ừ, th́ có. Nhưng mà em về nhà vui quá rồi.

- Chiều ḿnh qua nhà chu Y’Von chơi đi anh.

- Em vô nghỉ cho thật khỏe rồi chiều anh đưa em đi.

Xế chiều hai người theo đường rừng đên nhà ông Y’Von. Thoáng thấy bóng người bước vào đàn gà trong sân chạy tung tóe. Chủ nhà bước ra chào:

- Chào hai cháu!

- Cháu chào chú. Vi lễ phép đáp lại. Trong lúc đó Thanh bước thẳng đến cây Nguyệt Quế, nhặt lên một bông bỏ vào túi áo. Vừa lúc Vi quay lưng lại trông thấy. Thanh lúng túng:

- Hoa rụng thơm quá, em.

Vi chạy đến:

- Em nhặt cho anh một nắm thật nhiều nhé ?                                 

- Vừa nói, Vi vừa nhón những bông trắng bỏ vào một túi đầy. Em cúi đầu xuống, cố dấu đi cái buồn trên khuôn mặt ḿnh. Ông Y’Von chỉ hai gốc cây đặt làm ghế ngồi:

- Hai cháu ngồi chơi. Rồi ông bắt chuyện. Mấy cháu đă quen với núi rừng chưa? Thôi, lấy nhau rồi ở lại làm nương rẩy với chú nhé.

- Dạ. không phải… Thanh lắp bắp, có vẻ ngượng:

- Trông hai cháu xưng đôi lắm đấy.

 Nghe ông Y’Von nói, hai má Vi đỏ bừng:

- Anh Thanh có người yêu rồi chú ạ. Chúng cháu chỉ là anh em thôi.

- Ồ, vậy sao? Chú xin lỗi. C̣n cậu ǵ đó nữa sao không thấy đến chơi.

- Dạ, nó về ăn Tết chưa lên, chú. Thanh đáp lời ông Y’Von.

Vi nh́n giàn mướp, bí đao ra vẻ thèm thuồng:

- Chú cho cháu xin ít đọt bí đỏ về luộc nhé.

- Ừ, được thôi. Để chú hái cho.

Ông Y’Von ngắt những đọt đỏ bí màu vàng nghệ, c̣n non. Hoăc nhưng ngọn vừa chớm nụ có màu xanh nhạt rồi dùng lá giang bọc một gói thật lớn:

- Để chú hái thêm vài trái mướp nữa nhé.

Đặt máy quả mướp vào cái rổ vừa đem từ trong nhà ra, Ông Y’Von vào lấy thêm hai củ khoai lang to bỏ vào rổ:

- Các cháu đem về ăn cho vui.

- Ôi , Chú ơi! Nhiếu quá làm sao chúng cháu đem về hết được.

- Không sao đâu. Ăn hết rồi qua chú lấy thêm.

Hai người xin phép ông Y’Von ra về:

- Cám ơn chú nhiều lắm. Xin phép chú cháu về.

- Ừ, hai cháu về.Thỉnh thoảng ghé lại chú chơi.

 

Quay về láng trại, Thanh đem cất mấy thứ đă xin được rồi xuống nhà bếp ăn cơm. Những thực phẩm đó chờ đến khi nào Nhân quay lên sẽ nấu một nồi canh thật ngon. Ăn xong, trong lúc Vi lo rửa chén đủa Thanh đi ra ngoài bờ suối. Thật bất ngờ, trên tảng đá là một ṿng tṛn hoa đủ màu sắc mà Thanh đă đem về từ lúc sáng. Ở giữa là những bông Nguyệt Quế  Vi đă nhặt từ nhà ôngY’Von được sắp đặt như một nhụy hoa. Thanh ngạc nhiên không biết Vi đă ra suối từ lúc nào mà có thời gian sắp làm được như vậy.

        Lúc lội qua con suối, Vi hỏi Thanh:

- Đẹp không anh?

- Em làm đẹp lắm. Bất ngờ quá.

Cả hai leo lên tảng đá, ngồi đối diện với nhau. Vi nh́n vào mắt Thanh, hỏi:

- Hôm qua đến chừ, anh không hỏi em về nhà có vui không, v́ sao vậy anh?

Thanh nh́n Vi, cười:

- Trông em như vậy là biết vui rồi, anh đâu cần hỏi.

- Sao anh biết em vui?

- Vậy em về có vui không?

- Buồn lắm anh. Nh́n mấy đứa bạn đi học mà em muốn khóc. Mẹ nói ở lại đừng lên nữa nhưng em thuyết phục Mẹ cho em lên. Thuyết phục Mẹ như anh đă thuyết phục lần trước vây. Nói măi Mẹ mới đồng ư.

- Anh Khôi em có về không?

- Dạ, ảnh đang làm việc ở Saigon. Về nhà sợ họ bắt cả nhà đi kinh tế mới nên không dám. Nhưng ảnh cũng có gởi tiền về cho Mẹ để đi thăm Ba em. Mấy ngày Tết ở đây anh làm ǵ?

- Đi loanh quanh vậy thôi.

 Thanh cầm một cánh hoa thả xuống gịng nước:

- Về nhà, Nhân có đưa em đi chơi đâu không?

- Dạ có. Nhưng đi chơi với anh Nhân chán lắm. Vào uống cà phê mà ảnh không nói năng chi hết, cũng chẳng hỏi em uống ǵ nên em phải tự kêu.  Mồng Hai Tết rủ em đi Hội An chơi nhưng em bận với mấy đứa bạn nên không đi được.

- Nhân không nói ǵ với em sao?

- Không, anh.

Thật ra, Vi dấu Thanh điều này. Chiều ba mươi Tết Nhân có đến nhà Vi và tặng một bó hoa hồng. Cô cám ơn rồi đem cắm vào lọ hoa trong pḥng ḿnh. Đêm đó hai người vào quán café  ngồi với nhau rất lâu Nhân mới ngập ngừng ngỏ lời:

- Anh muốn nói với Vi một điều, em có thể lắng nghe anh nói không?

Vi biết Nhân định nói ǵ rồi, nên t́m cách lái câu chuyện không cho đi quá xa:

- Tết năm nay buồn quá phải không anh. Ḿnh về nhà được mấy ngày rồi phải lên lại. Bạn bè em nó c̣n được đi học, em tủi thân lắm.

Vậy là Nhân cụt hứng không nhắc đến chuyện đó nữa. Chờ đến lúc tính tiền ra về, Nhân lấy hết can đảm:

- Vi có dành cho anh một cơ hội nào không?

Vi giả bộ như không biết:

- Cơ hội ǵ anh?

- Cơ hội ǵ, em biết rồi. Anh muốn nói rằng…anh dành t́nh cảm cho Vi rất nhiều.

- Dạ, em biết. Nhờ có anh và anh Thanh lo lắng cho em những ngày qua nên em rất biết ơn hai anh.

Nhân nghe vậy nên không c̣n muốn nói về chuyện này nữa. Đưa Vi về đến nhà, Nhân hỏi:

- Khi nào Vi lên lại?

- Dạ. Mẹ em nói sau mồng mười rồi mới được lên

 Nhân tưởng thật ở lại chờ. Sáng mồng sáu Vi âm thầm theo mấy chị trong đội lên mà không báo cho Nhân biết.

 

Thanh vân vê nhánh hoa rừng rồi ngắt một cánh ném xuống nước, đánh tan sự im lặng:

- Nhân nó yêu em. Anh cũng muốn hai đứa thành đôi với nhau. Mấy ngày Tết vừa rồi là cơ hội cho hai đứa gần nhau để t́m hiểu. Tại sao Nhân nó không nói ǵ với em, anh không hiểu được?

Vi cuối đầu im lặng.

- Anh nghĩ nó xứng đáng được nhận t́nh cảm của em dành cho. Sau này dù có về lại thành phố cũng không ai bằng Nhân đâu. Em đừng đi t́m nữa.

Cô bé mím chặt môi, ngước nh́nThanh rồi cuối đầu xuống nói như giận dỗi:

- Anh không hiểu hết. Đừng quên em đă mười bảy tuổi rồi. 

- Chỉ nói những ǵ anh nghĩ thôi. Thật ra mười bảy tuổi cũng chưa phải là lớn, mà không hẳn nhỏ đâu em. Anh lo cho em. Ở cái tuổi này t́nh cảm dể đi lạc hướng. Sau này em khổ.

Thật ra Thanh đă hiểu được t́nh cảm của Vi như thế nào rồi. Anh yêu mến cả hai đứa em kết nghĩa, mong muốn Nhân và Vi đến được với nhau. Đó cũng là lối thoát cho cả Thanh nữa.

- Thôi, không nói về chuyện này nữa. Sau này trở về em có định đi học lại không?

- Dạ, em cũng định vậy. Nhưng không biết có được không. Về nhà nh́n bạn bè đi học em tủi thân lắm

- Đă có ư định đi học lại th́ gát chuyện t́nh cảm qua bên cũng tốt . Em học giỏi rồi sẽ vượt qua được khó khăn thôi.

Hai tay bó gối, mắt nh́n theo gịng nước. Vi th́ thầm rất nhỏ:

- Em sẽ cố gắng. Nhưng em sợ…

- Sợ sao em?

- Sợ điều ǵ có lẽ anh cũng nhận ra được rồi.

          Trời bắt đầu chuyển tối, những hạt mưa Xuân rơi nhẹ trên tóc hai người. Thanh   cầm tay Vi;

- Ḿnh vào đi em. Trời mưa rồi.

- Không. Em muốn ngồi đây tí nữa.

Bất ngờ Vi nh́n thẳng vào mắt Thanh:

- Tại sao anh trốn tránh t́nh cảm của em. Có phải anh vẫn c̣n đợi chờ chị ấy phải không ? Anh vẫn c̣n yêu chị N.Quế như vậy sao?

Một câu hỏi bất ngờ mà Thanh chưa chuẩn bị để đón nhận, sững sờ nh́n Vi không nói nên lời. Nói xong câu vừa rồi Vi nhận thấy ḿnh đă đi quá xa nên có vẻ xấu hổ:

- Em xin lỗi.

- Không sao đâu em. Anh thương yêu em như đứa em gái của ḿnh. Sau này cũng vậy. Cám ơn em đă dành t́nh cảm cho anh, nhưng anh không thể…Anh xin lỗi em.

Vi nói nhưng không ngước mặt lên:

- Anh yêu chị ấy đến vậy sao? Xa nhau đă lâu rồi tại sao anh không quên được để tâm hồn ḿnh đươc nhẹ nhàng hơn?

        Thanh nh́n thẳng vào mắt cô bé:

- Đúng vậy đó em. Anh biết t́nh cảm của em dành cho anh. Và nếu để chọn lựa một người để yêu, không ai có thể so sánh được với em trong anh. Nhưng anh không thể. Hơn nữa, anh cũng yêu mến Nhân..

- Anh đừng nhắc đến anh Nhân trong lúc này được không? Anh có thể kể cho em nghe về chuyện của anh và chị N.Quế, V́ sao anh rời xa chị ấy?

 

          Thanh trầm ngâm lúc lâu, rồi cầm bàn tay Vi lên:

- Tay em mềm mại lắm. Mấy ngày nghỉ Tết tan hết mấy chổ chai sần rồi này. Em có biết Nhân nó mơ ước được cầm bàn tay em thế nào không?

- Em biết. Nhưng đó không phải là chuyện của anh. Đừng nhắc đến anh Nhân nữa. Anh chưa trả lời câu hỏi của em.

- Có ǵ đâu mà kể với em. Chuyện cũ qua bốn năm rồi.

- Vậy sao anh không quên chị ấy? Anh ra đi v́ có nhiều người đến với chị ấy phải không? Em biết được điều này trong bài thơ anh thả xuống suối lần trước. Anh nhớ không?

- Anh nhớ rồi. Thôi được, để anh kể em nghe. Anh rất yêu chị N.Quế. Nhớ lần sinh nhật cuối ấy chị N.Quế nói sẽ yêu anh măi măi nhưng anh đă không tin. Anh không muốn nh́n thấy chị ấy luôn được nhiều người tán tỉnh, săn đón. Anh chỉ là một cậu học tṛ và biết ḿnh cần phải làm ǵ. Cuối cùng anh quyết định trở về. Đó là sai lầm của anh.Anh hứa với ḷng rằng sau này trở về anh sẽ quay vào t́m chị ấy. Chắc chắn như vậy.

Thanh gom hết tất cả những hoa c̣n lại ném xuống gịng nước.:

- Chiều hôm sinh nhật N,Quế, có một người khác đến tặng  một bó hồng, N.Quế đă nhận và đem vào nhà đặt trên bàn học. Đó là dấu chấm hết với anh.

Năy giờ Vi im lặng lắng nghe, ḷng thấy thật buồn. Chợt nhớ ḿnh cũng đă nhận bó hoa hồng chiều ba mươi Tết của Nhân:

- Anh thật ngớ ngẫn.

- Sao lại ngớ ngẫn? Nếu N,Quế không có cảm t́nh với người ấy th́ đă từ chối rồi.

- Không phải như vậy. Anh không hiểu ǵ về con gái hết. Chính anh đă tự đánh mất t́nh yêu của ḿnh mà không biết.

Thanh giận dữ nh́n Vi, tưởng như là với N,Quế:

- Anh đâu phải trẻ con. Em biết ǵ mà nói anh không biết?

Vi nh́n Thanh, mặt nhăn lại:

- Anh không biết ǵ hết. Cứ tưởng anh là người thông minh, lịch lăm. Thật ra cũng thường thôi. Một con người ích kỷ th́ đúng hơn.

- Em không được nói với anh như vậy.

- Em cứ nói. Có lẽ anh không biết điều này. Chính em cũng đă nhận bó hoa hồng của anh Nhân hôm Tết vừa rồi. Nhưng không phải v́ vậy mà em có thể yêu anh ấy

- Vậy sao?

- Đó là sự thật. Anh phải có cái nh́n rộng lượng hơn về con gái chúng em

          Vi không nói nữa. Từ từ thả hết nhưng cánh hoa ḿnh c̣n giữ lại xuống suối. Cặp mắt đỏ hoe v́ giận và buồn.

- Thôi, vào đi em. Trời gần tối rồi, ngồi ngoài này lâu mọi người nghĩ không hay đâu em. Đưa tay cho anh.

- Anh vào trước đi.

- Em không thể ngồi một ḿnh ở đây được. Đứng dậy đi em.

- Không.

- Anh năn nỉ mà…

- Không. Anh vào trước đi.

- Thôi được, anh ngồi với em.

Ánh sáng tắt dần và màn đêm đang buông xuống. Mưa Xuân lất phất bay ướt cả tóc và vai áo. Hai người cứ ngồi như vậy không nói một lời nào. Một lúc lâu sau, khi cái lạnh thấm vào trong, Thanh đứng bật dậy kéo tay Vi, cương quyết:

- Vào đi em. Ḿnh không ngồi đây suốt đêm được.

Vi từ từ đứng đậy. Lúc này Thanh mới nhận ra Vi đang thút thít khóc;

- Anh xin lỗi em v́ chuyện vừa rồi.

Bước ra khỏi con suối Vi đi bên cạnh Thanh nói thật nhỏ:

- Mấy ngày về Tết em nhớ anh nhiều lắm!

Thanh  lau những giọt nước mắt trên  má Vi, cầm tay đưa cô bé trở vào.

 

        Vi sốt li b́ v́ nhiễm lạnh tối qua.  Một lần nữa Thanh lại vào trạm xá để săn sóc cho cô bé. Đang thiêm thiếp ngủ, chợt nghe hơi ấm từ bàn tay Thanh đặt lên trán:

- Anh đến hồi nào vậy?

- Mới đến, em sao rồi?

- Dạ đở sốt rồi anh. Ôi!  Cái trán anh sao vậy?

          Thanh sờ tay lên trán, chợt nhớ lúc sáng khi nghe Vi bị sốt nặng đă chạy băng qua sân va trán vào gốc cây.

- Không sao đâu em, chảy máu tí thôi.   

Vi nh́n Thanh như thầm cảm ơn:

- Anh lo cho em nhiều quá.

- Đêm qua nói với em rồi, không chịu vào để cho cảm lạnh.

 

Đêm đó lúc trở về láng trại , Thanh chợt thấy ḷng nặng trĩu.

 

Em vẫn ngồi dưới cây Nguyệt Quế, gom từng cánh hoa nhỏ vào chiếc cốc mồ côi. Ngọn nến vẫn cháy đỏ như những mùa Hạ trước, nhưng sao em nghe tan nát ḷng. Lấn cuối cùng này em đươc ngồi trong vuông sân, trên chiếc xích đu yêu dấu của em, rồi thôi. Mai này, căn nhà sẽ có người khác đến ở. Liệu rồi em có c̣n được mỗi đêm về, đứng  ngoài tường rào để ngắm vài bông hoa Nguyệt Quế rơi xuống mảnh sân xưa của em. Được ngửi chút hương thơm d́u dịu c̣n sót lại.

Nước mắt em lại rơi trên những bông hoa nhỏ bé, tội nghiệp, úa tàn. Và ḷng đau muốn khóc.

 

                          Tháng tư, 1976

 Huyền Tôn Nữ Nguyệt Quế

 

 

                                      

 

Xem NGUYỆT QUẾ - 5

                                      

 

 

 

BÙI THANH XUÂN

Đà Nẵng, tháng 5/2012

 

 

 

 

 

 

 

 

Trang Thơ và Truyện của Bùi Thanh Xuân                |                 www.ninh-hoa.com